Mỗi lần Diệp Tố Huân tỉnh lại trong giấc mộng, cô đều mướt mát mồ hôi, cô mơ tới Ngu Quân Duệ, mơ thấy hắn cầu khẩn nàng đừng rời bỏ hắn, mà nàng vẫn giống như những giấc mơ khác, không đồng ý, sau đó, hắn lại dùng ôn nhu, triền miên và cuồng dã, nhiệt liệt chiếm hữu đồng thời tuyên cáo, làm nhục thân thể và trái tim nàng. Tình cảnh trong mộng cuồng loạn kịch liệt, chỉ là hồi tưởng cũng làm cho người ta đỏ mặt, thân thể bắt đầu nóng lên. Diệp Tố Huân biết rõ bản thân đã sống lại. Ba tháng trước, nàng tỉnh lại thì phát hiện mình lại nằm trên giường ở khuê phòng bản thân lúc ở nhà. Nàng nhớ rõ hết thảy việc trước mười ba tuổi. Đôi tay Lưu Uyển Ngọc dùng sức đẩy vai nàng, nàng rơi xuống ao xanh biếc rét lạnh trong hậu hoa viên Ngu gia. Lúc ấy, nàng chưa từng giãy dụa, Diệp Tố Huân nhớ lại, cảm thấy khi đó mình rất cảm kích Lưu Uyển Ngọc, nàng căn bản không sợ cái chết.
Nàng đã sống lại, nàng trùng sinh. Nhưng tình cảm của nàng dành cho Ngu Quân Duệ vẫn không hề phai nhạt. Nàng nhớ tất thảy các kí ức về hắn, nhớ hơi thở của hắn, cơ thể của hắn. Tim nàng đập loạn xạ cả lên, giờ nàng đã sống lại, không còn ngu muội như trước. Nàng sẽ đối xử hắn thật tốt.