Thông suốt, toàn thân Ngu Quân Duệ đều là mồ hôi lạnh.
Không biết Diệp Tố Vân đi Cúc Viên đã bao lâu? Chuyện hỏng bét kia đã xảy ra chưa?
Hít một hơi thật sâu, sau khi lấy lại bình tĩnh, Ngu Quân Duệ chạy gấp về phía Cúc Viên.
Ngày ấy Diệp Tố Vân giúp Lưu Uyển Ngọc sửa xiêm y, nhìn kĩ kiểu dáng, lòngtràn đầy vui mừng khi trở về, tưởng tượng lúc nàng ta mặc xiêm y đếnnịnh Ngu Diệu Sùng, khiến ông vui mừng, không nói hai lời định ra hôn sự của nàng ta với Ngu Quân Diệp.
Sau khi bình tĩnh Diệp Tố Vân lại phát sầu, nàng ta chỉ tạm trú ở Ngu phủ, xuất phủ có khá nhiều bấttiện, chưa quen thuộc thành Giang Ninh, không dễ mua được chất vải vàmàu sắc giống.
Đầu óc Diệp Tố Vân xoay lòng vòng, hôm sâu cầm một trâm cài ngọc châu tìm Lưu Uyển Ngọc.
”Uyển Ngọc tỷ tỷ, hôm nay ngẫu nhiên muội phát hiện trâm cài ngọc châu này đặc biệt mang tới, tặng tỷ.”
”Đa tạ Tố Vân muội muội.” Lưu Uyển Ngọc dường như yêu thích không buôngtay, hẳn sẽ cài lên đầu, với tư cách đáp lễ, nàng ta đưa một thớt vảicho Diệp Tố Vân, đúng là loại vải Diệp Tố Vân cần làm xiêm y Hoa phunhân thích, hơn nữa đã huân hương, có mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi.
Diệp Tố Vân đè xuống hoan hỉ trong lòng, cười nói: “Mùi này thật thơm.”
”Đây là mùi thơn Hoa phu nhân ưa thích, ta cố ý huân đấy, nếu muội muộithích ta sẽ tặng một túi thơm cho muội.” Lưu Uyển Ngọc soi gương, càitrâm lên tóc, tiện tay tháo xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522166/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.