Lưu Thị cảm thấy nhi tử hình như đã thay đổi, từ năm tháng trước vô duyênvô cớ ngã xuống ao, sau khi cứu lên, thì nhi tử thay đổi, trước kia tuykhông phải tri kỉ nhưng mỗi ngày hai mẹ con vẫn sẽ nói vài câu, hiện tại thật tốt, nhi tử có ý định gì cũng không nói với bà, bà thậm chí pháthiện, đôi lúc lơ đãng nhi tử nhìn mình giống như kẻ thù.
Chẳng lẽ nhi tử ngã xuống ao là do người bày kế? Chẳng lẽ nó cho rằng mình saingười đẩy nó? Vậy? Sao nó lại có ý nghĩ như vậy chứ?
Tìm nhi tửnói chuyện, Lưu Thị cứ ôm tâm tư này trằn trọc, hơn nữa chuyện tặng lễDiêu gia, bà ngồi không yên, ngày hôm đó sai nha hoàn gọi Ngu Quân Duệđến nói chuyện, Ngu Quân Duệ đồng ý, lại không đến, Lưu Thị không cócách nào chỉ phải tự mình đến Thính Đào các.
”Duệ nhi, đã muốngiao hảo với Diêu gia, sao con nhường cơ hội kết giao tốt như vậy chođại ca?” Đối mắt với con ruốt, Lưu Thị không che dấu dã tâm của mình,thẳng thắn nói.
”Chắc hẳn mẫu thân chỉ nghe việc đại ca đưa lễ,mà chưa nghe việc Diêu đại nhân muốn gả Diêu nhị tiểu thư cho đại ca”Ngu Quân Duệ hạ bút viết tiền đề trong giấy, không quay đầu lại nói.
”Hả?” Lưu Thị ngẩn ngơ, thanh danh Diêu nhị tiểu thư ở bên ngoài Lưu Thị cũng đã nghe, lại càng hoảng sợ, thấp giọng hỏi: “Vậy Ngu Quân Diệp chẳngphải sẽ?”
”Con thoái thác thay đại ca rồi” Ngu Quân Duệ đổi bút lông cừu nhỏ, nhẹ nhàng quét màu đỏ lên trang giấy.
Lưu Thị nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/182017/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.