Diệp Tố Huân lượnnửa vòng, không gặp hai muội muội và Ngu Quân Duệ, chắc các nàng ra khỏi hoa viên rồi, lòng bất giác trở lại yên bình.
Sau khi sốnglại thì giả trang ngu ngốc, ngày ngày trốn trong Điệp Thúy Uyển khôngdám ra ngoài, giờ phải chơi cho đã, vui vẻ thoải mái tự nhiên kéo đến.Lại nhớ đã lâu rồi chưa nghịch nước, tâm ngứa ngáy khó nhịn, đi về phíadòng suối nhỏ ở giữa vườn.
Trước khi biến thành ngu ngốc,Diệp Tố Huân có phần được phụ thân yêu thương, thấy nàng thích nước,trong nhà cũng không thiếu bạc, thế là sai người đào một dòng suối nhỏngay trong này, chảy quanh vườn một vòng, rồi sau dẫn nước vào một cáihồ trong vắt.
Suối nước không sâu, cao cỡ nửa người, có thểnhìn thấy đáy, dưới đáy có đủ loại đá cuội kiểu dáng, màu sắc khác nhau, Diệp Tố Huân đi vào bên dòng suối nhỏ, không ngăn được ý muốn nghịchnước, giương mắt nhìn xung quanh thấy không có bóng người, liền tháogiày thêu, tất, kéo ống quần cao hơn, vén váy ngồi xuống bên cạnh dòngsuối, thả hai chân nhỏ vào nước, đạp đạp quẫy quẫy giả làm những con cáđang bơi lội.
Rất lâu rồi không thích ý như thế, Diệp Tố Huân than nhẹ, hình như có ai đó lên tiếng: “Chân Tố Tố thật đẹp mắt.”
”Quân Duệ ca ca bại hoại.” Diệp Tố Huân không biết tại sao một câu yêu kiềunhư thế phát ra từ miệng mình, chẳng lẽ lại là nằm mơ?
Nhấtđịnh là thế, nàng nghĩ, bởi vì nàng thấy Ngu Quân Duệ nhảy xuống dòngsuối nhỏ, nâng một cái chân nhỏ lên, nhẹ nhàng vân vê.
Bàntay to của hắn ghé qua ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/182006/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.