Tại sao hắn gọi mìnhlà Tố Tố? Tại sao thống khổ như thế? Tại sao có ánh mắt cuồng nhiệt nhưvậy? Chẳng lẽ trí nhớ mình thiếu khoảng thời gian từ mười ba đến mườilăm tuổi ngu ngốc từng gặp hắn? Tim Diệp Tố Huân đập mạnh và loạn nhịp,ánh mắt ngốc trệ, ánh mắt dừng trên mặt Ngu Quân Duệ mãi không rời.
”Huân Nhi đeo dây noãn ngọc này nhìn thật đẹp.” Ngu Quân Diệp dùng lời nóivui vẻ phá vỡ tĩnh lặng, lúc con mắt Diệp Tố Huân còn cứng ngắc, hắn đãđi tới, kéo nàng ra rồi.
Cái tay lôi kéo bản thân hơi lạnh, trắng nõn, lại để cho người sợ hãi, nôn mửa. Diệp Tố Huân muốn bỏ ra, rồi lại sợ mình bị nhìn thấu không phải là ngu ngốc, không dám có động tác, chỉ có thể cứng ngắc tùy cái tay như con rắn nhỏ kia nắm lấy.
”Khụkhụ...” Diệp Bác Chinh lấy ho để che giấu, Ngu Quân Duệ thất lễ làmông kinh sợ, mà hành vi Ngu Quân Diệp thân mật lôi kéo nữ nhi cũng làmông nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Ngu Quân Diệp kéoDiệp Tố Huân đến trước mặt Diệp Bác Chinh, cười nói: “Bá phụ, Huân Nhimười lăm tuổi rồi, lần này tiểu chất đến đây theo ước định của hai nhàNgu Diệp, cầu hôn Huân Nhi.”
Cầu hôn? Cầu hôn một người ngốc! Ngu Quân Diệp có chủ ý gì?
Diệp Tố Huân nghe được tiếng hít thở liên tiếp, còn có nương nàng Diệp Dương Thị khóc vì quá vui mừng.
Hy vọng phụ thân nàng cha đừng đáp ứng, Tố Nguyệt rất muốn gả vào Ngu gia, mau từ chối, sửa đối tượng thành Tố Nguyệt, Diệp Tố Huân nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/182005/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.