Ý của hắn là -- bảo nàng bỏ xuống tất cả, chạy trốn cùng hắn!
Nhẹ nhàng đẩy Ngu Quân Duệ ra, Diệp Tố Huân cười yếu ớt, chậm rãi nói: “Đitheo huynh? Nương ta còn ngẩng đầu nhìn người được sao? Người khác hỏiđệ đệ ta về tỷ tỷ của nó, nó biết trả lời thế nào?”
Hơn nữa, không danh không phận, sau vài năm, hắn chán ghét rồi vứt bỏ nàng, nàng còn mặt mũi nào mà sống?
Từng giọt nước rơi xuống như những hạt ngọc vỡ vụn, tiếng gió xen lẫn tiếngtim đập thình thịch, lên xuống hấp dẫn, nhưng không có lời giải thích mà Diệp Tố Huân muốn nghe từ Ngu Quân Duệ.
Diệp Tố Huân cảm thấythất vọng, trong lòng nàng tuy không bỏ được cừu hận kiếp trước nhưngvẫn cho rằng Ngu Quân Duệ là người có trách nhiệm, không ngờ hắn đưa ramột đề nghị làm cho nàng không bằng một kĩ nữ.
”Tố Tố, huynh...”Ngu Quân Duệ không nói gì, hắn không biết nên nói sao, bỏ trốn là hạsách, nhưng hắn biết mẹ ruột của hắn tâm ngoan thủ lạt, ngay cả Ngu Quân Diệp cũng thỉnh thoảng lập kế với nàng, giờ lại không thuyết phục đượcDiệp Tố Huân. Lúc trước hắn chưa chuẩn bị, trong phủ không có tâm phúcnào, tự biết không còn cách nào giữ Diệp Tố Huân chu toàn.
Cũngcó thể để Diệp Tố Huân về nhà, thế nhưng hắn lại không muốn chia lìa,hơn nữa đây không phải việc hắn và Diệp Tố Huân có thể định đoạt, trướckhi Ngu Diệu Sùng chưa ra quyết định hối hôn, sẽ không để Diệp Tố Huânvề nhà.
Hai tay Diệp Tố Huân trong tay áo nắm thành nắm đấm, miễn cưỡng kìm nén không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522160/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.