Hai cha con lại nói thêm một lúc, Ngu Diệu Sùng phất tay để Ngu Quân Diệptrở về nghỉ ngơi, Ngu Quân Diệp đã gần ra đến cửa thì quay người, thấpgiọng nói: “Cha, con nói sợ Duệ Nhi tức giận, cha nhớ khuyên nó đừngnghĩ nhiều”
”Có chuyện gì?” Ngu Diệu Sùng nhíu mày, trong suy nghĩ của ông, con trai thứ hai làm việc gì cũng ổn thỏa.
”Hôm nay Quân Duệ làm khách Diêu gia nhưng không mặc quần”
”Cái gì?” Ngu Diệu Sùng cho rằng mình nghe lầm rồi.
”Hôm nay Quân Duệ làm khách Diêu gia nhưng không mặc quần” Ngu Quân Diệp lặp lại.
”Cái này... Cái này, Quân Duệ....” Ngu Diệu Sùng tức đến đỏ bừng mặt, saukhi vòng vo hai vòng chợt dừng lại, kì quái hỏi: “Dù không mặc quầnnhưng giày đã che khuất nửa bắp chân, trường bào chặn đương nhiên khôngthể thấy, sao con lại biết? Người khác có biết không?”
Ngu QuânDiệp đỏ mặt, mấp máy môi, ấp a ấp úng hồi lâu, nói: “Sau khi tìm bảovật, Diêu nhị tiểu thư mời chúng ta ở lại dùng ngọ thiện, hai phủ cógiao hảo, nếu từ chối thì bất kính, con định đồng ý nhưng Quân Duệ tỏ vẻ muốn trở về, Diêu nhị tiểu thư chân thành giữ lại, mọi người đang nóichuyện thì nha hoàn Diêu gia bưng hoa quả tới, va vào Quân Duệ, khayđựng trái cây rơi xuống đất, Quân Duệ lui về sau mấy bước thì giẫm phảihoa quả trên đất, ngã ngửa”
”Lúc áo choàng tung lên thì lộ chânnó?” Ngu Diệu Sùng tức càng thêm tức, gương mặt từ đỏ bừng biến thànhtím sẫm, mắng: “Thật là mất mặt! Nếu truyền ra ngoài chẳng phải mặt mũiNgu gia mất hết tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522159/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.