Như ném hòn đá nhỏvào giếng cổ, dù không đủ để gợn sóng gió động trời nhưng cũng đủ xé nát bình tĩnh, sau khi làn sóng qua đi, Lưu Thị mở miệng trách mắng: “Ngạcnhiên cái gì? Hai vị thiếu gia tới thăm khách, lúc về để sót giày cũnglà bình thường, Trương tẩu, nhớ kĩ mặt hai nha đầu này rồi khấu trừ mộttháng tiền công”
Nào có chuyện quên một cái giày, thật không bình thường, Ngu Diệu Sùng lạnh lùng nói: “Cầm giày đến cho ta xem, là ai...”
Ngu Diệu Sùng không nói tiếp, bởi vì ông nhận ra cái giày kia là của Ngu Quân Diệp.
Ngu Quân Diệp rất chú ý đến ăn mặc, tất cả quần áo đều do Quyên Nhi và TâmNhi - nha hoàn hầu hạ bên cạnh Ngu Quân Diệp làm, hai người này có côngphu may vá tốt nhất Ngu phủ. Hơn nữa, quần áo của Ngu Quân Diệp đều thêu phong lan ở chỗ khó thấy, Ngu Diệu Sùng vừa thấy đường may tỉ mỉ kia,lại xoay một vòng, thấy được một cây phong lan, nhất thời kết luận cáigiày này là của Ngu Quân Diệp.
Lưu Thị vươn tay muốn nhìn thử, Ngu Diệu Sùng giật lại, xoay qua một bên.
”Lão gia, cái giày này...”
Ngu Diệu Sùng không đáp, ánh mắt đảo qua đám người, bốn phía đều là mộtmảnh tĩnh lặng, hạ nhân vốn ở Lê Viên và người Lưu Thị mang đến đều cúiđầu phục tùng, thở thật khẽ.
”Ngu lão gia, xin trả lại giày tiểuthư cho nô tì” Giọng nói thanh thúy phá vỡ yên tĩnh, Lục La luôn đứng ởcửa ra vào lầu một ở xa nhẹ nhàng đi tới, chìa tay về phía Ngu DiệuSùng.
”Các ngươi chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522161/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.