Tiếng của Lục La, TửĐiệp xa dần, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, Diệp Tố Huân có chút tỉnh táolại tỉnh táo lại, nghẹn một hơi liếc Ngu Quân Duệ, thấp giọng nói: “NguQuân Duệ, chúng ta trở về đi.”
”Nhìn qua một cái rồi chúng tavề.” Ngu Quân Duệ mỉm cười, thò tay ôm cổ Diệp Tố Huân, lại ý thức đượcđây là đường cái, cực kì nhanh thả tay xuống, lúc buông tay không biếtcố ý hay là vô tình, chạm qua cổ Diệp Tố Huân.
Thân thể Diệp TốHuân run lên, ngọn lửa bị ánh nắng mặt trời dập tắt lại đốt cháy rừngrực rồi, nhìn nụ cười và ánh mắt mập mờ của Ngu Quân Duệ, nàng càngmuốn.
Tay áo Ngu Quân Duệ rộng thùng thình một mực rủ xuống phíatrước, hai người đi trong trầm mặc khá lâu, âm thanh người bán hàng rong người bán hàng rong trên đường phố và tiếng người nói chuyện tựa nhưbiến mất, tai Diệp Tố Huân chỉ nghe thấy tiếng Ngu Quân Duệ và tiếng tim đập của mình, như trống trận nơi sa trường, đập tùng tùng kịch liệt.
”Tố Tố.” Đột nhiên Ngu Quân Duệ đứng lại, tiến đến bên tai Diệp Tố Huânthấp giọng rên rỉ: “Tố Tố, huynh nhịn không nổi, giờ liền muốn...”
Hắn mở vật che chắn ở phía trước tay áo ra, dưới áo choàng đã nhô cao, cóphần vải ướt đang lan rộng, giống như muốn nói vật che ở dưới đang vạnphần thống khổ.
Diệp Tố Huân đỏ mặt, ngượng ngùng trừng Ngu Quân Duệ, Ngu Quân Duệ mạnh mẽ túm tay của nàng, bắt đầu chạy cấp tốc.
Phòng ở mới có bộ dáng gì Diệp Tố Huân cũng không thấy rõ, đại môn đỏ sẫmkhóa lại rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522171/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.