Ngày ấy Lục La và TửĐiệp chớp mắt trong chốc lát, sau khi tỉnh lại không thấy Diệp Tố Huân,lo sợ không yên không biết làm thế nào cho phải, lại không dám đi bẩmLưu Thị và Ngu Diệu Sùng tìm người, chỉ lén lút tìm trong Ngu phủ.
Hồi lâu không thấy Diệp Tố Huân trở về, lúc nàng quay lại hai người xemxét, thay xiêm y ướt đẫm ra, tiết khố lại bị xé, thì gấp đến độ giơchân.
” Tiểu thư, tỷ và Ngu nhị thiếu gia luôn như vậy, hôn sự lại chưa định xuống.” Tử Điệp nổi giận đùng đùng nói.
”Đúng đấy, tiểu thư, vạn nhất đã có hài tử, mà chưa thành thân, khi đó... Khi đó xử lí thế nào?” Lục La cũng hùa vào trách cứ.
Nàng chưa cho Duệ thân thể, sẽ không mang thai. Diệp Tố Huân mỉm cười lắcđầu, nhớ tới buổi chiều thiếu chút nữa không khống chế được, âm thầm may mắn tiếng Ngu Diệu Sùng kêu khóc vang kịp thời. Đột nhiên, nụ cười trên mặt Diệp Tố Huân cứng đờ, nàng nhớ tới kiếp trước, khi đó, nàng và NguQuân ngày đêm tận tình, vì sao trong trí nhớ, mình lại không có hài tửchứ?
Mang theo nghi vấn như vậy, mấy ngày tinh thần Diệp Tố Huâncó chút hoảng hốt, cũng không có dự yến Ngu Diệu Sùng nạp thiếp. Bềngoài nàng là người ngu ngốc, không dự cũng không có người quở tráchnàng thất lễ.
Ngày hôm đó Lưu Thị tự mình đến Lê Viên, nói vớihai người Lục La, Tử Điệp, chọn ngày xuất hành tốt, Ngu gia muốn đưaDiệp Tố Huân và Diệp Tố Vân về nhà, để cho các nàng thu thập quần áo,chuẩn bị tốt.
”Tiểu thư, xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522170/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.