Chương trước
Chương sau
“Tố Tố...” Ngu Quân Duệ bị trêu chọc, khó có thể tự động kiềm chế, thânthể vô cùng khoái hoạt, trong đầu lại ứa mồ hôi lạnh, không chịu nổiDiệp Tố Huân tới tới lui lui thổi hơi, nhẹ nhàng linh hoạt trêu chọc,dục vọng xông lên đầu, cái gì cũng quên hết, cầm tóc đẩy đầu Diệp TốHuân đến giữa khố, tuy là không nói chuyện nhưng độc tác đã biểu đạt dục niệm rõ ràng.
Diệp Tố Huân mềm mại mặc hắn kéo mình tới điểu nhi đang vui vẻ kia, điểu nhi kia dường như có mắt, đỉnh đỏ bừng tiến đếnmôi Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân há miệng ngậm, đầu lưỡi khẽ liếm, dạo qua một vòng.
”Tố Tố... Ah!” Ngu Quân Duệ chỉ cảm thấy quanh thânnóng như lửa thiêu, vốn đã thập phần động tình, giờ phút này càng chìmtrong biển lửa.
Diệp Tố Huân liếm như thế, càng làm vật kia nhôra, bàn tay nhỏ bé bóng loáng mềm nhẵn sờ soạng điều nhi hưng phấn kiamột lần, năm ngón tay ôm toàn bộ điểu nhi, chậm rãi trượt động, trongchốc lát, điểu nhi liền thành lão điểu thô to, không an phận nhúc nhích, cố gắng tìm nơi bắt đầu khiến nó cực lạc, đỉnh nhỏ nước giống như khóccầu xin.
”Ngu Quân Duệ, đây là bộ dáng không muốn thân mật sao?”Đang ngồi xổm, Diệp Tố Huân đứng lên, từ đuôi đến đầu, đầu lưỡi từ bụngdưới Ngu Quân Duệ hướng lên, giống như con rắn nhỏ trơn ướt trượt qua,đi vào trước hầu kết, nhẹ, một bên đè tay lên vật cứng rắn, mập mờ nói: “Ngu Quân Duệ, tự mình sờ thủ, thế này là không muốn thân mật, vậy lúcmuốn là dạng nào?”
Ngu Quân Duệ cười khổ không thôi, bộ dáng nhưthế, muốn nói không muốn thân mật, đó là trợn mắt nói dối, nhưng mìnhmuốn lưu lại Diệp Tố Huân thực không phải chỉ là nghĩ đến thân mật cùngnàng.
”Tố Tố, huynh chỉ không muốn chúng ta tách nhau ra...” Biết rõ nói gì Diệp Tố Huân cũng sẽ không tha thứ nhưng hắn vẫn giải thích.
Lời còn chưa dứt, Diệp Tố Huân cười một tiếng, chậm rì rì nói: “Ngu Quân Duệ, đừng nói với ta huynh không muốn?”
Nào có không muốn? Ngu Quân Duệ bị Diệp Tố Huân sờ đến hồ đồ rồi, không hợp thời phát lên ý niệm Diệp Tố Huân muốn. Không được, nếu lúc này biểuhiện như hổ đói, lập tức Tố Tố sẽ trở mặt, Ngu Quân Duệ hít sâu, muốnnhịn dục triều phập phồng mãnh liệt giữa ngực và bụng.
Diệp Tố Huân lại không buông tha hắn, một tay kề sát côn bổng, một tay sờ bên trong bẹn đùi, ngón tay nhẹ nhàng khơi lửa.
Ngu Quân Duệ bị nàng làm cho vừa thoải mái vừa khổ, thân thể nhịn khôngđược phát run, trong đầu nói mình đừng xúc động đừng xúc động, không chỉ không thể xúc động, còn muốn giả bộ dáng ngồi trong lòng mà vẫn khôngloạn, nhưng nhẫn nhịn thế nào, giả vờ thế nào đều khó địch lại động tácDiệp Tố Huân vô cùng hiểu hắn.
Ngón tay Diệp Tố Huân dài nhọn,mềm mại trượt qua rãnh sâu, trượt đến trong bụi cỏ, quyến rũ ra từng sợi lông vòng quanh vòng, đầu ngón tay vô ý hữu ý xẹt qua lão điểu đã hưngphấn không thôi, giống như hài đồng hiếu kỳ, nghịch ngợm đáng yêu, khiến lão điểu cười không được, khóc chẳng xong.
Ngu Quân Duệ chịukhông được, kể cả Diệp Tố Huân không làm thế với hắn, dù không sờ, chỉnhìn Diệp Tố Huân tóc mai xoã tung, vài sợi rơi lả tả, mặt đầy vẻ lườibiếng, đôi mắt sáng híp lại, con ngươi linh động đảo quanh, má hồng tựahoa đào, thực vô hạn câu người mơ màng.
”Đừng...” Ngu Quân Duệ khó chịu, giãy dụa nói: “Tố Tố, đừng làm, nếu không, muội cho huynh, được không?”
”Không phải huynh nói không muốn thân mật à?” Diệp Tố Huân nhéo điểu nhi, cười nhạo nhìn về phía Ngu Quân Duệ, “Tự mình giải quyết nó đi.”
”Cái gì?” Ngu Quân Duệ sửng sốt.
Buổi tối nghĩ đến Diệp Tố Huân, dư vị vui sướng hoan ái kiếp trước tràn vềkhó nhịn, chuyện tự mình động thủ giải quyết không ít, nhưng, ở trướcmặt nàng thẩm du?
”Không muốn?” Khóe miệng Diệp Tố Huân mỉm cười, buông lỏng tay ngồi xuống ghế đá, chậm rãi mang giày thêu.
Ngu Quân Duệ hoảng loạn, hai tay ôm lấy Diệp Tố Huân, giữ thứ ở giữa bụngmình, yên tĩnh vài giây, nói giọng khàn khàn, “Tố Tố, chớ đi, đượckhông?”
”Sao không đi?” Diệp Tố Huân lạnh lùng cười cười, đứngdậy đi đến cửa trước, nhanh như gió, trong khoảnh khắc, tay đã kéo thencửa.
Muốn giữ chặt nàng cũng không phải là không có khả năng,nhưng, hôm nay không để Diệp Tố Huân hả ngụm ác khí này, về sau chỉ cóthể nhìn nàng mặt lạnh.
”Tố Tố, muội đừng đi, ta.... tự mình sờ cho muội xem.”
Diệp Tố Huân nghĩ nghe nhầm, tay cứ chạm vào then cửa không động đậy.
Đột nhiên nghe Ngu Quân Duệ không để ý lời của mình cưỡng ép giữ lại, trong nội tâm nàng vừa thương xót vừa phẫn nộ, trêu đùa hắn đích thật là vìtrong lòng có lửa cần cháy nhưng lại hiểu, hắn chỉ không bỏ được, khôngmuốn chia xa mình, muốn mắng hắn, đánh hắn thạt hung, muốn hắn thẩm dutrước mặt mình, chỉ là cố tình gây sự để hắn khó chịu, không ngờ caongạo như hắn, lại sẵn lòng...
”Tố Tố, đừng đi, huynh tự sờ cho muội xem.”
Một bàn tay to giữ vai Diệp Tố Huân, nàng nhắm mắt lại, lúc mở ra, chỉ thấy ánh mắt sủng nịch bất đắc dĩ của hắn, ánh mắt như vậy khiến Diệp TốHuân tự dưng nhụt chí.
Tính khí trẻ con nhìn Ngu Quân Duệ trượtquả hồng, Diệp Tố Huân đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh, cũng không biết nênnhìn về chốn nào.
Ngu Quân Duệ chỉ sợ Diệp Tố Huân bỏ đi, tứcgiận hắn, từ nay về sau không quan tâm hắn nữa, cũng không đợi Diệp TốHuân lên tiếng, một tay giữ bờ vai không cho nàng đi, một tay vuốt velồng ngực của mình.
Diệp Tố Huân không Ngu Quân Duệ có da mặt dày hay là muốn đảo khách thành chủ dụ dỗ mình, tay sạch sẽ có lực của hắncạo sát điểm lồi đỏ nhạt trên lồng ngực, lại bao trùm điểu nhi đang kêugào, không nhanh không chậm trượt động, một lát, bàn tay to kia lại mòxuống hai quả trứng, nhẹ nhàng xoay tròn, vân vê một hồi, Ngu Quân Duệlại thay đổi tư thế, ngón cái và ngón trỏ làm thành vòng, đúng là môphỏng giống làm thật, vừa vặn kích thước.
Diệp Tố Huân thấy, sắcmặt ửng hồng, khí tức dồn dập, Ngu Quân Duệ vốn chỉ muốn dụ dỗ Diệp TốHuân nguôi giận, sau đó lại thấy Diệp Tố Huân xấu hổ, lông mày nhẹ chaulại, mắt nửa mở nửa khép, muốn nhìn không dám nhìn, bất giác nảy ra ýniệm đen tối, bắt đầu cố ý quyến rũ... Sau khi mô phỏng, bàn tay lớnquay trở lại vân vê điểm lồi, ngón cái và ngón trỏ hoạt động khôngngừng, coi hạt nho nhỏ kia là Diệp Tố Huân mà trêu chọc.
Hình ảnh Khinh tình sắc đập ào ào vào não Diệp Tố Huân, đỏ ửng tràn khắp lỗ tai, cổ, nhìn Diệp Tố Huân một màu hoa đào tươi đẹp, Ngu Quân Duệ hưng phấnkhó nhịn, nhưng không thể áp người xuống, bàn tay lớn cầm lão điểu đànhtiếp tục vuốt, dòng nước xiết mênh mông bị bành trướng, mất khống chế,phá vỡ giam cầm, một phát oanh oanh liệt liệt không thể vãn hồi...
**
Diệp Tố Vân bị Diệp Tố Huân loạn đánh một trận, trên mặt hơi sưng đỏ, búitóc nghiêng lệch, lúc Lục La đi lên, nàng ta định nổi giận quát chonhưng thấy Lưu Thị và Lưu Uyển Ngọc ở một bên chờ xem kịch vui, nghĩ đến sắp nghị hôn rồi, không nên phức tạp thêm, đành cố nén, giả một bộ dáng mây trôi nước chảy. Bộ dạng cường giả vờ thong dong này khi thấy ThanhNgạc đứng trước cổng chính Ngu phủ chờ nàng ta thì dường như biến mấtngay tức thì.
Thanh Ngạc nói cho nàng ta biết, buổi sáng Ngu Quân Diệp ngồi xe ngựa xuất phủ rồi, đồ nhìn như để đi cầu hôn Diệp gia cũng đi theo hắn. Nàng ta hỏi thăm một chút, hạ nhân trong phủ đều nói NguQuân Diệp đi Diệp gia cầu hôn.
”Ngu lão gia đâu rồi?” Diệp Tố Vân dài dòng hồi lâu, mới hỏi.
”Ngu lão gia trong phủ, không có ra ngoài.”
Diệp Tố Vân hầm hầm đi về phía Cúc Viên, muốn đi nhà nàng ta cầu hôn lạikhông để hai tỷ muội nàng ta đồng hành, nghĩ cũng biết, đây là muốn némình cầu hôn Diệp Tố Huân. Diệp Tố Vân nắm chặt tay áo, quyết định tínữa mặc kệ Ngu Diệu Sùng là trưởng bối, nhất định phải hung ác phun mộtngụm.
Đi qua hành lang dài là Cúc Viên, đột nhiên Diệp Tố Vândừng bước, nàng ta nghĩ, nếu là Ngu Diệu Sùng thề thốt phủ nhận thì sao? Ông lật lọng không giữ chữ tín lại không ra ngoài, cố ý ở trong phủ,bản thân tìm ông có thể bị ngăn trở không? Không, không cần đi hỏi,tranh thủ thời gian về nhà mới là thượng sách, về chậm, hôn sự của NguQuân Diệp và tỷ tỷ ngốc của mình đã định xong thì khó mà vòng qua vònglại.
Diệp Tố Vân không biết Ngu gia có thể lấy một kẻ bạch si làm dâu trưởng hay không, chuyện giày đêm nọ khiến nàng ta cho rằng NguQuân Diệp thích Diệp Tố Huân, cũng tin tưởng không nghi ngờ. Trong đầunhủ, chắc chắn là Ngu Diệu Sùng đau nhi tử, thuận theo ý Ngu Quân Diệp.
Lúc đến, ngồi xe ngựa nhà mình, xa phu cũng là người Diệp gia, vốn chuẩn bị trở về nhà rồi, đồ vật đã chuẩn bị không sai biệt lắm, không cần chờNgu gia đáp lễ, Diệp Tố Vân lưu lại lời nhắn, cũng không từ biệt, ngồixe ngựa nhà mình, vội vã đuổi trên đường về nhà.
”Lão gia, Tố Vân sao vậy? Ngay cả diện biệt cũng không?” Lưu Thị nghe hạ nhân bẩm báo, có chút bất an tìm Ngu Diệu Sùng.
”Về nhà!” Ngu Diệu Sùng mừng đến cơ hồ khống chế không nổi muốn cười to, khóe miệng co quắp, hỏi: “Huân Nhi đâu?”
”Hôm nay Huân Nhi thấy bên ngoài mới lạ, hấp dẫn nên để Lục La dẫn đi dạo rồi.”
”Ồ, được, cũng không cần gò bó nó.” Tất cả đã như sở liệu, Ngu Diệu Sùngthật cao hứng, buổi sáng dâng sổ gấp xin tội rồi, hiện tại chỉ chờ thánh chỉ, nếu là thật sự như con thứ hai sở liệu, Ngu gia hẳn phải hãnhdiện.
Hai ngày sau, hoàng đế bác bỏ Lưu Uyển Ngọc diện thánhthỉnh cầu, hời hợt trách cứ Ngu Diệu Sùng vài câu, không có phạt bổnglộc, cũng không có chuyện tước hầu vị.
Lưu Uyển Ngọc không cầndiện thánh, Ngu Quân Duệ biết, đây là do Lưu phụ âm thầm thổi lời trướcmặt hoàng đế, Lưu gia thu tay rồi.
Nhìn Lưu Uyển Ngọc mỗi ngày ăn mặc chìm tối như góa phụ, Ngu Quân Duệ âm thầm kinh hãi, hận ý Lưu Uyển Ngọc rõ ràng như thế, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ, chẳng biết lúc nàomuốn xuất độc chiêu.
Ngu Quân Duệ nghĩ nhắc nhở Diệp Tố Huânphòng bị nhưng Diệp Tố Huân tức giận hắn, cũng không ra ngoài tìm hắnnữa, tai mắt trong phủ đông, hai người không thể nói gì, Ngu Quân Duệkhông thể làm gì chỉ có thể để người mình chú ý tất cả động tĩnh trongphủ, hơi có gió thổi cỏ lay phải bẩm báo hắn ngay.
Không cần vềnhà tức là hôn sự còn có thể từ từ tính, hai người Lục La và Tử Điệpthoáng an tâm, Diệp Tố Huân trái lại không vui, mấy ngày liên tiếp ngồitrước cửa sổ nhăn mày tĩnh tư, trên mặt không có vẻ tươi cười, khiến hai người Lục La buồn không làm thế nào cho phải. Hai người vốn là khôngtán thành Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ dây dưa không rõ, những ngày nàylại trông ngóng Diệp Tố Huân xuất phủ, gặp mặt Ngu Quân Duệ, có thể hớnhở hơn.
”Tiểu thư, nô tì đi cùng tỷ ra ngoài nhé?”
Diệp Tố Huân vô lực lắc đầu, nàng không muốn gặp Ngu Quân Duệ, lòng nàng vẫnđang rất giận, ai ngờ bề ngoài Ngu Quân Duệ thủ dâm tình mê ý loạn thựcchất bên trong lại có mưu đồ đen tối. Hắn làm xằng làm bậy trong đìnhviện, khiêu khích nàng dục tiên dục tử, nói năng lộn xộn Quân Duệ ca caQuân Duệ ca ca mãnh liệt, khi trở về cả cổ họng đều khàn hết. (Nữ chínhđáng yêu ghê ^_^)
”Lục La tỷ tỷ, người Trình phủ lại đến, muốn Diệp đại tiểu thư qua phủ chơi.” Nha hoàn Lưu Thị sai tới truyền lời.
”Đã biết, nói với phu nhân, tiểu thư nhà ta không muốn đi.” Không cần giả ý hỏi ý kiến Diệp Tố Huân, Diệp Tố Huân đã âm thầm dặn dò không nên cóquan hệ với Trình gia, Lục La nói vậy rồi trực tiếp đi vào.
”Tiểu thư, Trình phu nhân tốt với tỷ như vậy, đi đi lại lại cũng tốt, saokhông đi?” Tử Điệp khó hiểu, nói: “Sau này tiểu thư ở đây, nhà mẹ đẻ lại cách xa, Trình phu nhân tốt với tiểu thư như thế, thường xuyên thân mật đúng lúc có một chỗ dựa.”
Dựa vào một người ngoài để giữ địa vịcủa mình? Diệp Tố Huân lắc đầu, trầm mặc không muốn nói chuyện. Conđường phía trước như thế nào nàng không lo, nàng lo lắng chính là lầnnày Diệp Tố Vân trở về như vậy, Trần di nương biết vô vọng có quan hệthông gia với Ngu gia, không biết có giở trò gì với nương và đệ đệkhông. Nương nàng nhát gan nhu nhược, đệ đệ còn trẻ, căn bản không phảiđối thủ của Trần di nương độc kế đa đoan.
Nàng lại để cho Lục La đi bẩm Ngu Diệu Sùng phải về nhà, Ngu Diệu Sùng bác bỏ, cự tuyệt chưa để nàng về.
Trước mắt nàng là kẻ đần không thể tỏ rõ lập trường của mình, hai người LụcLa là hầu gái, Ngu Diệu Sùng phản đối, hai nàng không cách nào kiên trì, muốn đi cũng đi không được.
Diêu Ý Chân đưa thiệp mấy lần, mờigia huynh đệ Ngu gia huynh và Diệp Tố Huân qua phủ chơi, đều bị cựtuyệt. Ngu Quân Diệp lấy cớ muốn tham gia khoa cử, tuy hắn bởi vì muốnthừa kế tước vị nên chưa từng cân nhắc tham gia khoa cử nhưng cớ này mới không có sơ hở để Diêu Ý Chân moi được, hắn không đi, những người kháccũng ở nhà.
Lại qua mấy ngày, thánh chỉ ban bố, mở ân khoa chín tháng.
Mở ân khoa đã định nhưng lại chưa có quan chủ khảo, Ngu Diệu Sùng có chút gấp không thể nhẫn.
Mấy lần dựa vào chủ ý Ngu Quân Duệ biến nguy thành an, Ngu Diệu Sùng dầndần ỷ lại con thứ hai, lại gọi tới Ngu Quân Duệ mà tính toán.
Ngu Quân Duệ cũng biết có chút kì quái, theo lẽ thường, lần trước cha hắn gặp nạn Diêu Nghiệp đã không ra tay, hẳn là có thâm ý.
”Duệ Nhi, hay là Diêu gia vẫn muốn kết thân?” Ngu Diệu Sùng hỏi xong lại lầm bầm lầu bầu: “Trong thành Giang Ninh đệ tử ưu tú cũng không chỉ mỗi đại ca con, xa không nói, Trình Sâm là một ứng cử viên sáng giá để làm hônphu, Diêu Ý Chân sẽ không chỉ vừa mắt đại ca con đâu?”
Ngu Quân Duệ thầm nghĩ trong lòng: Diêu Ý Chân người nọ, đặc lập độc hành, Trình Sâm quy củ đầy người, chỉ sợ nàng chướng mắt.
”Cha, việc này không nóng nảy, chức chủ khảo mọi người đều muốn, trước cứ đợi người ta đoạt đến đỏ mắt, lúc định ra lại là phụ thân không phải rấttốt sao?”
Có thể không vội sao? Ngu Diệu Sùng thiếu kiên nhẫn, xoa xoa tay.
”Cha, nếu không, hài nhi đi một chuyến tới Diêu gia, nói bóng nói gió nghe ngóng một chút.”
Ngu Diệu Sùng xác thực nghĩ tới Diêu gia nghe ngóng chỉ là lại sợ Ngu QuânDuệ đi Diêu phủ bị Diêu Ý Chân nhìn trúng. Nếu thật Nếu thật rước condâu giống cọp cái vào cửa, chi bằng để con trai cả lấy, có thể đối kháng tiểu nhi tử khôn khéo và vợ nó.
”Uyển Ngọc nói Diêu Ý Chân cũng không hung hãn mãnh liệt, con thấy thế nào?”
”Cha, việc này nên hỏi đại ca, hài nhi không có để ý.”
Hỏi con trai cả nhất định là ngàn cái không tốt, Ngu Diệu Sùng âm thầm thởdài trong lòng, nếu Diệp Tố Huân không ngốc thì làm tức phụ cũng khôngtệ, đáng tiếc.
Nhi tử một lòng say mê, chỉ sợ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
” Diêu nhị tiểu thư một mực mời các con qua phủ, các con đều không đi,mai dùng danh nghĩa Huân Nhi mời nàng đến biệt viện nhà chúng ta chơi,nói sơ qua để nương con chuẩn bị một ít, lần trước người ta cho các conbảo vật, con an bài thật kĩ, để mai nàng thỏa mãn mà về.”
NguQuân Duệ lĩnh mệnh rời Trọng Hi Đường, quay đầu an bài công việc đãikhách thưởng ngoạn, mượn danh tiếng Ngu Diệu Sùng giao cho Ngu QuânDiệp. Vô luận phương diện nào, hắn đều không muốn làm Diêu Ý Chân chú ý.
Dùng danh nghĩa Diệp Tố Huân mời, tất nhiên là nàng sẽ đến, đêm nay Ngu Quân Duệ xao động ngủ không được, trong biệt viện chỉ có mấy thô sử, muốntránh đi tai mắt nói chuyện thân mật đều cực kỳ thuận tiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.