Nhìn Ngu Quân Diệp ôn nhu nói chuyện với Diệp Tố Huân, đổ ngọc họa trước mặt nàng, trong lòng Ngu Quân Duệ nổi lên một hồi thất lạc khó tả và chua xót, ở chỗ côngkhai, Ngu Quân Diệp có thể nhu tình chân thành với Diệp Tố Huân, màchính mình lại chỉ có thể che dấu tâm sự.
Ngu Quân Diệp thích làm một ít đồ chơi ngọc thạch tinh xảo, Ngu Quân Duệ biết, cũng đoán ngọcthạch kia là Ngu Quân Diệp tự mình đánh bóng, hắn không muốn Diệp TốHuân tiếp nhận lễ vật Ngu Quân Diệp, bất kể là lấy được như thế nào, đều không được.
Đồng thời cũng vì cho Diêu Ý Chân lưu lại ấn tượngmình phóng túng ngỗ ngược, lòng dạ nhỏ mọn, hắn biểu hiện rất vô lễ,tranh đoạt lễ vật với Diệp Tố Huân - một người ngu ngốc, khiến Ngu QuânDiệp khó chịu.
Cầm tranh ngọc ra biệt trang, đồ vật tinh xảo như vậy, Ngu Quân Duệ tiện tay đưa cho một người qua đường du ngoạn dưới núi.
Đi lòng vòng dưới chân núi, Ngu Quân Duệ lại trở về biệt viện, hắn có ýđịnh nhân lúc Ngu Quân Diệp và Diêu Ý Chân không ở cạnh, mang Diệp TốHuân đi chơi.
Né qua nơi hạ nhân chú ý, dạo qua một vòng gianphòng trong sân ở biệt trang, Ngu Quân Duệ không tìm được Diệp Tố Huân,cũng không thấy Lục La.
Chủ tớ đều không thấy, chẳng lẽ là trở về thành rồi hả? Ngu Quân Duệ nhìn nhìn, xe ngựa lúc đến vẫn còn.
Được phép đi ra bên ngoài du ngoạn, Ngu Quân Duệ lặng lẽ rời khỏi sân nhỏ.
Du khách dưới chân núi không nhiều lắm, Ngu Quân Duệ là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522177/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.