Diệp Tố Huân mê mêmang mang, chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết sôi trào, hơi hít vào, lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không đau, giống như là bị dây nhỏ tróichặt, đau đến người hận không thể khoét da thịt trùng tu lại từ đầu.
Ý thức dần dần rõ ràng, nhớ tới một khắc kia, Diệp Tố Huân mở to mắt.
Hiện tại nàng đang ở một gian nhà gỗ nhỏ trong rừng, có vẻ như đã lâu không ai ở, hai tấm ván cửa đã đổ một cái.
Ngu Quân Duệ đâu? Diệp Tố Huân cố gắng vặn vẹo cổ tìm người.
Trong phòng nhỏ không có người, đi ra ngoài, thoáng chốc đã thấy Ngu QuânDuệ, hắn dựa vào một cây đại thụ, khoanh tay, ngửa đầu lên nhìn trời.
Đôi mắt hắn như đầm nước lạnh ngàn năm, vừa băng lãnh vừa sâu, không tìmđược nửa phần ôn nhu và cuồng nhiệt trước mặt nàng. Diệp Tố Huân liềngiật mình, Ngu Quân Duệ như vậy nàng cảm thấy lạ lẫm.
Thất thần hồi lâu, Diệp Tố Huân ho nhẹ một cái.
Ngu Quân Duệ vốn giống như lão tăng nhập định, nghe được tiếng ho khù khụcủa ai kia lông mày nhíu lại, lao thật nhanh về phía nhà gỗ, Diệp TốHuân tinh tường cảm giác được, khí tức Ngu Quân Duệ thay đổi.
”Tố Tố, rất khó chịu sao?” Kéo thân thể nhẹ tênh, mềm mại vào ngực, thấymặt Diệp Tố Huân trắng như tờ giấy, ánh mắt bị sương mù bao phủ, NguQuân Duệ vô cùng lo lắng mà hỏi thăm.
”Khó chịu.” Diệp Tố Huân chua chát nói, hít sâu một hơi, hỏi: “Làm cái gì mà nhảy núi?”
Lục La và Tử Điệp tuy là nô tỳ nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/182009/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.