Giọng nói ấy bị đè nén thật thấp, làm cho bất cứ ai cũng cảm thấy mình tànnhẫn, Diệp Tố Huân không muốn nghĩ, nhìn núi non trùng điệp nhấp nhô,kéo dài, hỏi: “Huynh đã xem xét xung quanh chưa? Có thể ra ngoài không?”
”Có thể ra ngoài, nhưng, Tố Tố, chúng ta đợi mấy ngày rồi ra ngoài.”
Qua mấy ngày mới ra? Diệp Tố Huân động não, rất nhanh đã hiểu, ra quánhanh, Ngu Quân Diệp vẫn còn trong tay bọn cướp, Ngu Quân Duệ phải cứuhắn, tuy có thể tìm người giúp nhưng dễ gặp nguy hiểm. Nếu kéo dài vàingày, Ngu Quân Diệp không nhịn được chỉ có thể tự thoát khỏi bọn cướp,lại còn phải vào núi sâu để cứu họ.
Mưu tính như vậy, đềukhông để ý an nguy huynh đệ, Diệp Tố Huân thầm than, thật ra không chỉNgu gia, mà cả nhà nàng, tỷ muội cũng tính toán từng bước, ngay cảchuyện hạ độc cũng làm được.
”Tố Tố, cách vài chục bước chân có khe nước, muội đi tắm, huynh bắt mấy con cá, chúng ta nướng cá ăn.”
Thân thể dính nhơn nhớt không thoải mái nhưng tắm xong không có xiêm y đổi càng không thoải mái, Diệp Tố Huân nhíu mày.
Giống như là biết rõ ý nghĩ trong lòng nàng, Ngu Quân Duệ nói tiếp: “Muội tắm xong thì mặc ngoại bào của huynh, lúc muội hôn mê bất tỉnh, huynh đãgiặt qua ngoại bào, hong khô.”
Chìm trong nước, nhìn NguQuân Duệ đem cá đi rồi, Diệp Tố Huân chậm rãi thoát xiêm y, nước hơilạnh, Diệp Tố Huân rùng mình một cái sau mới dần dần buông lỏng, nhẹnhàng kì cọ, lau thân thể, lúc kì chân, đột nhiên liền nhớ lại cảm giáclần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/182010/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.