Tình thế nghịch chuyển, Ngu Diệu Sùng thấy Ngu Quân Diệp thốt ra những lờinhư vậy giống như đổ tội cho Ngu Quân Duệ, suy nghĩ kĩ lại, Ngu Quân Duệ chưa bao giờ đến Diệp gia, không quen Diệp Tố Huân, đâu thể tranh giành hôn ước được? Gia môn lại xảy ra chuyện hai huynh đệ cãi cọ nhau, khíhuyết bất ngờ dâng lên, một ngón tay chỉ vào Ngu Quân Diệp, run rẩy mộtcâu cũng nói không nên lời.
”Lão gia, xin bớt giận.” Lưu Thị cấp thiết thay Ngu Diệu Sùng vỗ ngực thuận lưng, đỡ Ngu Diệu Sùng ngồixuống, lại nháy mắt để nha hoàn bưng trà đi lên, tự mình cầm ly trà choNgu Diệu Sùng uống, một mặt quát mắng: “Duệ nhi, đừng hồ đồ nữa, mau xin lỗi cha và đại ca.”
Ngu Quân Duệ không nói một lời, sa sầmmặt quỳ. Ngu Quân Diệp nhìn Lưu Thị làm bộ làm tịch, nghĩ đến mẹ ruộtmình mất sớm, nếu lúc này mẹ ruột ở đây, cũng không tới phiên mẫu tử Lưu Thị hãm hại hắn rồi, lại thấy phụ thân tức đến sắc mặt xanh tím, đaubuồn chợt ùa đến, bịch một tiếng cũng quỳ xuống.
”Ngươi...Nghịch tử...” Ngón tay Ngu Diệu Sùng run rẩy chậm rãi ngừng phát run,thở dài, thu tay trở về, trầm giọng nói: “Quỳ thế đủ rồi, đứng lên đi…Duệ Nhi cũng đứng lên đi.”
Sáu người chủ tớ Diệp gia một bên nhìn, Lục La và Tử Điệp nghe được Ngu Quân Duệ thề thốt phủ nhận cầuhôn Diệp Tố Huân, lúc ấy liền thay đổi vẻ mặt, muốn lý luận với Ngu Quân Duệ, may mà hai người tuy là tức giận, lại vẫn không quên trước nhìn về phía Diệp Tố Huân xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/182012/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.