Ngày hè nhiều mưa, cứ mãi tí tách tí tách không ngừng, chỗ lõm trên mặt đường đầy nước, trênngười Ngu Quân Duệ đều ướt, hạt mưa trượt xuống tóc, dừng chút trên lông mi, lăn xuống mắt, từ mắt chảy xuống miệng, mặn, rất mặn. Mưa gió yênlặng che lấp nước mắt thống khổ của hắn.
Mười ngày, kể từ hôm đóLưu Uyển Ngọc chạy ra Ngu phủ thì không xuất hiện nữa, Diệp Tố Huân mịtmù không tin tức, Ngu Quân Duệ đau lòng rời Tần lâu, màn mưa tối vàkhông khí ẩm ướt càng làm bước chân thêm trầm trọng. Ngu Quân Duệ cảmthấy toàn thân đau nhức, hai chân dường như nhấc không nổi, đầu chóngmặt nặng nề, ngực từng đợt bị đè nén bị đè nén sắp ói. Hắn không nhớ mấy ngày nay chưa ngủ, chưa đặt người xuống giường, chỉ đứng nhìn ra ngoàicửa sổ, nghe tiếng gió xẹt qua, nhìn một vài tia sáng ngẫu nhiên lóe lên trên bầu trời hắc ám.
Lửa trong ngực ngày một tăng thêm, đến lúc bị lóc thịt chẳng còn lại gì, mình còn có thể sống sao?
Ngu Quân Duệ nghĩ đến cảm giác ôm thi thể lạnh buốt của Diệp Tố Huân kiếptrước, lúc ấy không tuyệt vọng như bây giờ, chỉ cảm thấy rất đau, rấtkhông cam lòng.
”Tố Tố, thực xin lỗi...” Ngày đó đáng ra khôngnên rời đi mới phải, nếu Diệp Tố Huân bị ô nhục đúng như Lưu Uyển Ngọcnói, Ngu Quân Duệ không biết mình chết đi có đủ tạ tội hay không.
Trước mắt Ngu Quân Duệ hiện lên ánh mắt tuyệt vọng, tràn ngập sợ hãi của Diệp Tố Huân. Ánh mắt ấy bi thảm như phiến băng đâm vào trái tim đầm đìa máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522180/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.