Trong đầu Diệp Tố Huân trống rỗng, nàng kiệt lực muốn bắt được một thứ gì đó, nhưng chỉ không công.
”Huân Nhi, không cần nghĩ nhiều, dì giúp cháu sơ búi tóc.” Trình phu nhân bó tóc Diệp Tố Huân, chải nhẹ nhàng.
”Dì, sao cháu có cảm giác có người cũng từng sơ như vậy giống dì?” Lông màyDiệp Tố Huân nhíu lại, nhìn tay Trình phu nhân trong gương lẩm bẩm.
”Đương nhiên có người giúp cháu làm rồi, nha đầu phục thị cháu không sơ được cho cháu hả?” Trình phu nhân cười nói.
Diệp Tố Huân bị mất trí nhớ nhu thuận trầm tĩnh, tuy không giống Hoa Ẩn Dậttrong trí nhớ, nhưng bà càng nhìn càng yêu thương, vốn nghĩ sau mấy ngày thì để nhi tử trở về gọi Ngu Quân Diệp tới bồi dưỡng cảm tình với DiệpTố Huân nhưng bây giờ lại có chút không nỡ. Nghĩ ở vài ngày rồi sẽ đi,khi đó mới gọi Ngu Quân Diệp tới.
Chỗ họ ở cách thành Giang Ninhcũng không xa, ngay trên ngọn núi lơ lửng giữa trời, đây là nơi ở tổtiên của Hoa phu nhân, có một cặp vú già canh chừng, sau khi Hoa Ẩn Dậtmất, Trình phu nhân vẫn theo ngày tới, phòng xá được dọn sạch sẽ, ngàyấy Trình phu nhân dẫn theo Diệp Tố Huân, nhi tử ra thành Giang Ninh liền thẳng tiến tới nơi này.
”Dì, sao cháu cảm giác là nam nhân giúpmình chứ không phải nha hoàn phục thị?” Trình phu nhân định trụ búi tóc, cầm ngọc trâm cố định, Diệp Tố Huân vuốt ngọc trâm, thật lâu, nhẹ nhàng mà cắn cắn môi nói.
Nam nhân sơ cho nàng? Không phải nha hoàn?Trình phu nhân ngẩn ngơ, chẳng lẽ quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-quan-hoan/1522181/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.