Từ khi sinh ra, nó ở với ông bà ngoại. Nó chẳng biết bố nó là ai, thế nhưng lúc ấy dù cho không có bố nhưng những đứa trẻ con hàng xóm vẫn cho nó chơi cùng. Ông bà ngoại nó vẫn cung kiêng nó trên vai, đi ra cái chợ làng con con, buộc một con cua càng thật to đeo vào dây dứa cho nó dắt đi chơi. Ông bà nó quá nghèo, lại mãi rồi sinh ra được có một mụn con là mẹ nó, Mẹ nó đi làm trên tận Hà Nội, chẳng ai biết mẹ nó làm nghề gì, nhưng vì thế mà ông nó có tiền mua thuốc lào xịn, bà nó có tiền mua thuốc bắc uống đỡ ho, lại xây được hẳn một vách tường nhà cứng cáp che mưa che gió.
Tam Đảo mờ sương, Ảo diệu như một chiều mộng đẹp thơ thẩn, từng giàn su su trĩu quả vươn đọt ngọt tay người hái, Xanh mơn mởn một sườn đồi, lại đầy ắp một đĩa su su xào tỏi thơm ngát, trong từng chùm hơi lạnh của mùa đông. Nó, vĩnh viễn cũng không thể quên ngày hôm ấy. Cái ngày mà mẹ nó tóc bị cắt trụi một nửa đầu, trên người đầy thứ mùi hôi thối bị một kẻ được gọi là " vợ lớn" cùng một lũ côn đồ bêu rếu khắp xóm làng. Ngọn khói trên gác bếp nhà ai heo hút rồi. Người ta bảo, mẹ nó là cave. Người ta còn bảo, mẹ nó bị HIV, lây cho chồng của người " vợ lớn " kia, khiến gia đình họ tan cửa nát nhà.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.