Người đi rồi, một mảnh ngại ngùng.
Trân Châu nói thế nào trước giờ cũng được tính vào hàng tiểu thư lá ngọc cành vàng, giàu nứt khố đổ vách thì không có, nhưng danh tiếng của gia đình cô cũng không phải dạng tầm thường.
Nghe một lời nói thẳng xuyên như thế, có chút cảm thấy hoang đường không thực.
Bị đem ra so với một thằng nhà quê mù lòa đến ăn nhờ ở đậu không nói, lại còn bị sỉ vả ngay trước mặt bà Quỳnh Chi, có khác gì ngang nhiên mà đem vả vào mặt cô một cái nặng nề.
Diễn xuất? Giả tạo ư?
Nỗi nhục nhã này cô nuốt không trôi đi được.
Uất nghẹn đảo bước chân rời khỏi cánh cổng biệt thự.
Tên mù chết tiệt!
Cứ đợi đó rồi xem,
Công Nam anh lại dám khinh thường tôi đến như vậy. Tôi cũng nhất định khiến anh phải hối hận.
======
Chiếc xe vừa đỗ trước cửa một nhà hàng Mỳ ý và bò bít tết, món mà Thiên An thích ăn nhất,
Công Nam đã chờm tay qua phía ghế phụ lái này, tháo dây an toàn cho nó.
Suốt một quãng đường đi, nó chỉ cúi mặt, nó sợ anh và mẹ anh sẽ xảy ra xích mích, nhưng nó cũng đồng thời không muốn rời khỏi anh.
Thế nên nó không biết làm sao cho phải, đầu ngón tay bối rối hết đan vào nhau rồi lại buông ra.
- Anh Nam này, hay là mình đừng đi ăn nữa.
- Mình quay về xin lỗi mẹ anh có được không?
Anh đau lòng hôn lên một bên má hơi sưng kia của nó:
- Thiên An.
- Tin anh. Nhất định mọi chuyện sẽ ổn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614834/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.