Phòng riêng,
Bà Quỳnh Chi giận đến tím mặt.
Vừa đi ăn sáng về, nghe rằng Trân Châu qua chơi, lại còn muốn tự tay vào bếp, bà liền cất bước tới.
Ai ngờ vừa vào tới nơi lại nghe phải những lời vô giáo dục như thế.
Trân Châu ngồi cúi mặt một bên, bà Quỳnh Chi lựa lời:
- Bác cũng có nghe Nam nó đưa một đứa trẻ mù về. Từ trước tới nay cuộc sống riêng của nó bác không can thiệp, cũng không hỏi đến. Ai ngờ lại là một đứa vô học.
- Nam nó là cảnh sát, thương người là dĩ nhiên, cháu thấy có đúng không?
Trân Châu bám lên một tay bà, không trả lời.
Bà Quỳnh Chi vỗ vỗ lên tay cô:
- Được rồi, bác biết là cháu tủi thân.
- Bác với mẹ cháu còn là chỗ bạn học,
- Cháu yên tâm đi, bác nhất định không để cháu chịu thiệt.
- Thằng bé đó nếu nó biết điều thì bác để cho nó thêm đũa thêm bát, nhưng nếu nó còn hỗn, bác sẽ đuổi ngay ra ngoài đường.
Trân Châu lúc này mới nhẹ giọng:
- Bác đừng đuổi em ấy đi, tội nghiệp, cũng là do cháu không cẩn thận, nhắc đến đôi mắt của em ấy, khiến em ấy chạnh lòng.
Bà Quỳnh Chi cười tươi:
- Đúng là con nhà gia giáo có khác!.
- Nhưng cũng không thể trách cháu được.
- Nói thế nào vẫn là thằng bé đó có lớn mà không khôn. Cứ để nó trong nhà kho đó vài ngày biết khổ, thế đã là tốt cho nó lắm rồi.
Trân Châu vội vã:
- Bác ạ, cháu chỉ cần em ấy xin lỗi cháu một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614833/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.