Trân Châu nhìn tấm hình trên màn hình điện thoại, say đắm lướt qua rồi lướt lại từng tấm hình trên đó.
Trân Châu không có khái niệm lắm về Gay.
Và đương nhiên khi nhìn Công Nam trong bộ quân phục đầy mạnh mẽ,một đặc cảnh nằm vùng, chủ lực phá tan một trọng điểm ma túy xuyên Quốc Gia kia, cô chẳng thể nào liên tưởng chút gì đến " bọn bê đê" ẽo à ẽo ợt như sâu trong tiềm thức của cô.
Hành động của Công Nam ngày hôm đó kéo tay hay choàng qua eo Thiên An rời đi, đối với Trân Châu mà nói, chẳng qua đơn giản chỉ là vì thằng bé kia bị mù, không nhìn thấy đường nên mới vậy.
Nhưng kể cũng lạ, chưa từng nghe kể tới rằng trong nhà bà Quỳnh Chi lại có họ hàng xa đến ở nhờ.
Chỉ theo tình hình mà thấy được rằng, có vẻ như Công Nam thực sự quan tâm đến tên nhóc đó, bởi lẽ kể từ hôm ấy, Trân Châu đã vô tình hay tiện đường mà ghé thăm nhà bà Quỳnh Chi thêm vài ba lượt.
Có đôi khi thì gặp được, có đôi khi thì không, nhưng nếu là nhìn thấy thì kiểu gì cũng là đi bên cạnh tên nhóc mù kia.
Chướng mắt đến không thể nào chịu được, cô rõ ràng đứng ngay trước mặt nhưng lại như tàng hình, còn tên nhóc đó có cái gì hay ho? Vừa gầy gò vừa tàn tật, mấy cái thứ ăn nhờ ở đậu, bám dính không buông, càng nghĩ càng ghét.
Trân Châu thở dài một hơi. Công Nam này " rắn" hơn cô nghĩ.
Xem ra, phải tích cực một chút.
- --------
Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614832/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.