Ngoài tết, trời lạnh thấu xương thấu tủy, một số nơi cao hẳn lên còn có cả tuyết rơi,
Thiên An khoác chiếc áo khoác ấm áp lên người, chờ Nam cận mở cửa Sắt xong, liền bước ra ngoài, tiếng nói mang theo sự suýt xoa vì lạnh:
- Em đi một lát nhé?!
Nam cận Ừ một cái trong cổ họng, ra một vẻ lười để ý, xoay lưng trước cánh cửa khép dần.
Thiên An có chút mất mát không rõ trong lòng, hơi cúi đầu, lững thững đi.
- -------
Nam cận uống một ngụm café nóng, thứ này quả là đối với cái lạnh mùa đông có thể sưởi ấm lên mấy phần.
Thế nhưng đôi mắt lại không chút chú ý nào tới vị sóng sánh trong miệng cốc,
Mà là nhìn chăm chú vào đường di chuyển trên màn hình của chiếc định vị cài sẵn trong chiếc áo khoác kia của Thiên An.
Lâu lâu thì Khìn cháy cũng gọi riêng anh lên để trao đổi, nhưng chưa từng gọi Thiên An.
Ánh mắt của tên lùn kia khi tới đưa Thiên An đi lại quá đáng nghi, hướng nhìn không thẳng, khi truyền lời của Khìn cháy lại khá gượng.
Chỉ sợ rằng, không thực sự là đơn giản như vậy.
Sau vụ bị chặt mất một tay, tên Xăm kia không phục, nên cứ thế cho người canh rình Thiên An suốt nhiều tháng mà không được.
Nam cận hẹp đôi mắt, như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hiện tại đã hết kiên nhẫn rồi sao?.
- --------
Café chưa kịp cạn,
Điểm đỏ vẫn nhấp nháy trên màn hình, vẽ ra một hướng hoàn toàn khác biệt với hướng đi về nơi biệt thự xây dở của Khìn Cháy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614821/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.