Chớm tết rồi,
Hôm nay, chính là ngày ông công ông táo.
Như thế, là nó đã ở đây được hơn năm tháng,
Hỏi nó có chút nào buồn chán không? Suốt ngày chỉ chôn chân ở bốn bức tường.
Nó lắc mái tóc đến vung lên:
- Đương nhiên là không rồi!
- Ở bên ngoài kia, chịu rét chịu lạnh bao nhiêu, làm sao có thể so sánh với ở đây chứ?
- Ở đây được học chữ, được xem ti vi.
- Với cả... ở đây có anh Nam cận.
Nam cận nghe thế, mặt không biểu tình, xoay chân đi,
Nhưng, ai biết được rằng,
Ừ. 29 tuổi thì 29 tuổi, chút vui vẻ xen lẫn trong lòng.
- ----------
Ai cũng bận rộn.
Ngay cả cái nghề " buôn hàng trắng" này, tết cũng bận rộn, đã vậy nơi núi đá lại còn quá lạnh lẽo, khiến chẳng một anh em nào ngu gì mà lui tới mấy khi.
Vậy nên thay vì vài ba ngày sẽ có người đưa thức ăn và đồ dùng cần thiết tới, thì sẽ là hàng tuần mới có!.
Thức ăn trong tủ hôm nay đã cạn rồi,
Chỉ còn lại ít bột và vài thứ linh tinh.
Nam cận nhún vai:
Ăn mì tôm!
Nhưng nó không muốn!
Nó không muốn nó... và đương nhiên là càng không muốn người mà nó rất thương rất mến rất yêu như anh trai kia, lại phải trải qua một ngày lễ ông công ông táo bằng mì tôm.
Bột mì?
Thiên An như sực nhớ ra chuyện gì đó!.
Hôm trước trong số đồ Nam cận nhờ bên ngoài mua vào có một cái khay bánh, in hình bông hoa, rồi có cả hình cá nữa!
Nếu như in hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614820/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.