Mười ngày sau,
Vết thương trên tay, rồi cả vết khâu dưới chân cũng đã gần như lành hẳn.
Nó cố hướng ánh mắt ra khỏi khung cửa sổ.
Nắng xuân ngoài đó ngào ngạt lắm, lại đã muốn chớm đầu hè, thế nên thực sự có chút chói chang.
Nhưng, nó vẫn hoàn toàn không thấy gì hết.
Nó xòe bàn tay của mình ra, cố gắng cố gắng nhìn.
Rồi, nó cúi đầu.
Anh đến bên cạnh nó, trấn an:
- Trời hôm nay âm u lắm.
Nó buồn rầu:
- Vậy sao?. Hôm nay em cảm thấy hơi nóng, nên cứ nghĩ là sẽ có nắng chứ?
Công Nam kéo nó lại, đặt nó ngồi lên đùi,
Nó giương đôi mắt vô hồn cúi xuống.
- Anh Nam này, nếu như em vĩnh viễn cũng không thể nào nhìn thấy được nữa.
- Anh... anh, anh cứ bỏ em ở lại đây mà trốn đi.
- Mang theo một đứa mù như em...
Ánh mắt anh trầm đi trong vô định, cưỡng ép bóp lấy khuôn cằm kia xoay lại.
Hôn lên.
Thiên An bị hôn đến thiếu thở, muốn phát ho.
Công Nam gằn từng chữ:
- Cấm nói bậy.
Nó vậy nhưng không sợ, đưa tay lên vuốt khuôn mặt anh:
- Em nói thật.
- Em đã nghĩ lại rồi.
- Em không muốn anh vào tù.
- Em thì được.
Công Nam miết lên môi nó:
- Thế nào là " em thì được"?
- Thì nếu em bị bắt, em sẽ không khai ra anh.
Ngốc.
Công Nam không đành lòng để nó nghĩ sai thêm nữa. Lại thêm những vết thương trên người nó cũng đã gần như lành hẳn.
Chẳng phải cũng đã đến lúc rõ ràng mọi thứ hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614828/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.