Công Nam không thể nào quên được.
Suốt cuộc đời này, cũng không thể nào quên được.
Trong bóng tối hiu hắt từ ánh đèn hành lang chiếu rọi,
Một đôi mắt ngập nước vô hồn, nơi dưới chân kia, ánh thủy tinh loang loáng vệt máu, hướng về phía tiếng động của cánh cửa phòng hé mở, nhỏ vụn gọi,
Anh Nam...
Anh Nam...
Tiếng gọi nhỏ mỏng, chứa đầy nỗi sợ hãi, day dứt, hoang mang, bi ai.
Nó không nhìn thấy,
Nó sợ người vừa tới không phải là Anh Nam của nó, thế nên đầu môi nó run, nhịp thở nó run.
Công Nam lao đến, gạt đi những vụn thủy tinh, nhấc bổng nó lên.
Máu, dưới chân nó, đã hơi khô lại.
Nó đã ngồi như thế, bao nhiêu lâu?
Chờ anh bao nhiêu lâu?!
Thiên An.
Thiên An.
Xin lỗi. Anh xin lỗi.
- ---------
Y tá lập tức được gọi tới.
Ba mũi khâu không lớn, nhưng có vẻ mất máu khá nhiều, đủ khiến cho nền môi kia thêm nhợt nhạt.
Công Nam đặt Thiên An tựa lên thành giường,
Bước ra ngoài, tự mình đón lấy bát cháo trên tay Bác Liễm vừa bưng tới.
Trên miệng, nghiến ra từng chữ:
- Đuổi việc chị ta, ngay bây giờ.
- ....
- Cái này...
Ánh mắt sắc lạnh của Công Nam hẹp mi hướng tới. Bác Liễm thở dài một hơi.
- Được.
- -------------
Từng thìa cháo ấm nóng đặt lên môi miệng,
Thiên An nuốt lấy từng ngụm lớn:
- Ngon quá.
- Cháo này anh mua ở đâu vậy?
Công Nam vuốt dọc sống lưng cậu:
- Ăn chậm một chút. Từ từ lại.
Thiên An nhoẻn cười:
- Em đói lắm luôn.
- .....
- Với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614827/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.