Anh lo lắng cho nó, sợ rằng chính nó không thể nào có thể vượt qua được nếu biết rằng, ánh sáng kia chính là vĩnh viễn không tìm tới nó nữa.
Thời gian nghỉ phép của anh sau tất cả ngần ấy năm, cũng chỉ vỏn vẹn được hai tháng, lại đã trôi qua hết một nửa,
Anh không muốn kìm hãm nó, nhốt nó trong bốn bức tường suốt những ngày dài đằng đẵng khi anh trở lại với bộ quân phục của mình.
Thế nên, anh đã tìm hiểu cặn kẽ những việc mà một người khiếm thị có thể làm, lại tìm cách nói đỡ với nó rằng, ánh sáng phải từ từ mới có thể lấy lại.
Hi vọng, để nó có thể dần tiếp nhận sự thật cay đắng này.
Nó tin anh.
Chỉ vì thế thôi, nên nó đồng ý với mọi cách giải thích mà anh nói với nó.
Đối với nó, anh nói sáng chính là sáng, nói tối chính là tối
Anh không bỏ rơi nó khi dãy núi đá kia muốn sụp xuống, lại cũng không bỏ rơi nó khi nó bệnh tật thế này.
Cuộc đời này của nó, có anh là đủ.
- ------
Hôm nay anh Nam của nó nhờ một người thợ làm bánh đến dậy cho nó,
Từ giờ nó sẽ theo người thầy mới này, thực sự được học tập.
Nó sung sướng đến mức cố gắng vuốt thẳng sống áo mới tinh của mình, đứng chờ sẵn nơi bậu cửa,
Vừa nghe thấy tiếng bước chân đến, nó nở một nụ cười tươi đẹp nhất, cúi chào:
- Em chào thầy!
Người thợ làm bánh vốn dĩ đứng bên phải Công Nam, nhưng nó lại hướng về phía bên trái mà chào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614829/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.