Một tuần sau,
Thiên An học tập thật sự rất chăm chỉ, nhưng quả thật, chỉ sử dụng những đầu ngón tay và cánh mũi ngửi hương thơm để cảm nhận và phân biệt một số loại bột và gia vị thôi cũng là một điều quá khó khăn.
Nào bánh , nào nước ép.
Nó thật mong - thật mong đôi mắt của mình nhanh khỏi.
Chiếc máy này cũng thật quá tốt, có thể báo giờ cho nó biết thời gian là sáng hay tối, còn có thể ghi âm. Cùng với chiếc mp3 kia chính là món quà vô cùng trân quý.
Chiếc máy nhỏ trong lòng bàn tay, phát ra âm thanh
Hơn tám giờ tối rồi.
Công Nam hôm nay cùng với bà Quỳnh Chi đi đâu đó, giờ này vẫn chưa về,
Nghĩ nghĩ lại một chút, giờ này chắc hẳn trong phòng bếp không có ai. Lại sắp tới sinh nhật anh Nam của nó, liền không chần chừ nữa , bước xuống khỏi giường, cầm lấy chiếc gậy, dò đường mò mẫm vào trong phòng bếp.
Ừ, thì cũng không quá tệ. Bởi vì nó không cần phải bật đèn vẫn có thể tới được nơi cần thiết.
Nơi phòng bếp. Từng hộp gia vị, đường, muối, bột năng... đều được xếp theo thứ tự một hai ba bốn , để có thể dễ dàng sờ tới mà không bị nhầm.
Nó đã nói với Hữu Thọ rằng muốn làm một cái bánh kem nhỏ .
Thế nên càng cần miệt mài hơn nữa, bắt đầu nhẩm lại bài học hôm nay.
--------
Nhà hàng,
Công Nam khó chịu mặt nhăn lại thành một rãnh sâu giữa trán.
Bà Quỳnh Chi hẹn cậu tới ăn tối, lại thành ra là một buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614830/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.