Đà Lạt.
Trưa hôm sau,
Gia Khôi mới đi công chứng sang tên nhà xong, trở về.
Nhìn thân hình gầy đó vẫn đang say ngủ trên giường.
Đã ngủ như thế suốt cả một ngày một đêm rồi.
Tiến lại gần bên giường, sờ lên trán cậu bé nhỏ.
Vẫn chưa cắt cơn sốt,
Gia Khôi nhíu mày,
Thật tình. Cái lũ người ở đó càng ngày càng thối nát.
Vắt chiếc khăn lau đi khuôn mặt lấm tấm mồ hôi,
Gia Khôi với tay lấy một viên thuốc sốt dạng nhét mới mua về, kéo chiếc quần thun trượt xuống dưới đùi Thiên An.
Đưa tay đặt viên thuốc vào hậu huyệt kia, ấn.
Thiên An lập tức có phản ứng, chiếc lưỡi đã không còn cứng ngắc tê liệt, âm thanh trong cổ họng bật Ưm ra một tiếng,
Hơi giãy.
Đừng!
Đừng!
Gia Khôi giật khóe miệng, ghét bỏ kéo quần lên cho nó.
Oán thán:
- Làm như tôi muốn sờ vào lắm không bằng?
- Mau tỉnh lại, uống được thuốc viên rồi hãy kêu.
Thiên An đương nhiên không nghe không hiểu, trong cơn mê đó của nó, giữa trán nó hằn sâu thành một đường, môi nứt nẻ.
Gia Khôi thấy thế nào cũng không đành lòng, lại chui vào trong bếp, vắt cho nó ly nước cam.
Ngón tay mảnh như lụa, khớp xương nhỏ, cổ tay thon dài lại không yếu đuối. Bóp chặt nửa quả cam vừa cắt.
Quả là điên mà!
Không hiểu sáng hôm qua bản thân là nghĩ cái gì nữa!
ốc không mang nổi mình ốc còn đòi làm cọc cho rêu!
Giờ thì hay rồi, chẳng còn lại bao nhiêu tiền, lại còn phải nuôi thêm một thằng nhóc.
Nghĩ thì nghĩ thế,
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614842/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.