Nơi làm việc của Trung tướng Kiên.
Ông Kiên đôi mày nghiến chặt, hướng về phía lính của mình:
- Các người là lũ ăn hại sao?
- Như thế mà cũng tự nhận mình là đặc chủng?
- Chỉ có một người mà tìm ngần ấy ngày không thấy?!
Người đội trưởng khó khăn mở lời:
- Trung Tướng,
- Định vị của PC4659 đã ngừng rất lâu, tại hiện trường xe đặc chủng tìm thấy cũng hoàn toàn không có dấu vết gì.
Ông Kiên hướng đến, ánh mắt hằn lên sự kiên quyết:
- Điều thêm người.
- Tôi không tin nó mọc cánh bay lên giời được.
Người đội trưởng vâng một tiếng, dời đi.
========
Biệt thự nhà Công Nam.
Bà Quỳnh Chi cũng sốt ruột, căng thẳng đến mức sau buổi họp báo liền không vực dậy nổi.
Trân Châu chân đã hoàn toàn khỏe lại, ngồi một bên bóp tay cho bà:
- Bác đừng lo lắng quá, bác trai đã điều rất nhiều người đi tìm rồi,
- Anh Tuấn cũng liên lạc với mấy bên chuyên tìm người,
- Chắc chắn sẽ sớm có kết quả thôi.
Bà Quỳnh Chi yếu giọng:
- Cảm ơn cháu.
- Nếu mà không có cháu thì thực sự bác không biết làm sao mới yên lòng được chút.
- Cái thằng này đó mà,
- Làm việc gì trước tới giờ cứ âm thầm như thế, chẳng ai hiểu gì cả.
- Chắc là nó giận bố nó nhốt nó vào phòng giam nên bỏ đi như thế
- Trân Châu, cháu phải nghe bác, chỉ cần đưa được nó về đây, bác lập tức cho hai đứa đính hôn định ngày cưới ngay.
Trân Châu ngại ngùng dạ nhẹ một tiếng.
Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614843/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.