Trong phòng Công Nam,
Thiên An co người ngồi bên một góc giường.
Nó sợ hãi, nó hoang mang, nó lo lắng.
Từ khi Công Nam rời khỏi, nó rõ ràng cảm nhận được có gì đó rất không ổn.
Dẫu rằng Bác Liễm vẫn nói với nó rằng không có chuyện gì cả.
Vậy thì tại sao ngoài cửa lại có cả người đứng giữ?!
Còn nữa, tiếng ồn ào huyên náo khắp các cổng của đám phóng viên, ít nhiều cũng lọt vào tai nó.
Nó không hiểu gì cả. Lộn xộn lắm. Nó đã cố gắng đứng hàng tiếng đồng hồ lặng mình, lắng tai nghe, nhưng những lời kia vọng lại từ xa đều không rõ ràng.
Trên tay nó siết chặt chiếc điện thoại có nút bấm.
Nó đã gọi cho anh Nam của nó tất cả là sáu lần rồi. Nhưng vẫn không có một ai nghe máy.
Bóng đêm phủ qua mắt nó nhân hàng vạn lần những cái tích tắc thành từng đoạn khoảnh khắc dài lê thê.
Nó sợ, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Nó cố gắng bật loa hết cỡ, nhét thật sâu chiếc tai nghe,để những âm thanh từ chiếc MP3 kia, những bài hát mà nó thích nhất kia, tràn vào trong tai nó, phá đi suy nghĩ tĩnh mịch của nó.
Nhưng, không thể.
Hàng trăm hàng vạn lần những câu hỏi" có chuyện gì" " anh ấy đâu rồi" " khi nào thì anh ấy sẽ về" " tại sao"
Như ăn mòn, ăn mòn nó.
Mông lung quá. Thức ăn trên bàn cũng đều nguội ngắt cả.
Nó làm sao nuốt nổi đây?
Cuộc đời này của nó, chỉ có một mình anh.
Anh cười, nó vui.
Anh im lặng, nó cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614836/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.