Thiên An ngẩng lên.
Nó không thể tin cho nổi.
Hay là, tất cả những chuyện vừa rồi, chỉ là ảo giác thôi?!
Rằng, nó đã chết từ đêm qua rồi, nên mới có thể mở mắt, mới có thể nhìn thấy ánh sáng, mới có thể nhìn thấy anh.
Người, mà nó yêu.
Công Nam trước gương mặt sững sờ kia, tim đau đến nghẹn lời, ôm chầm nó vào trong lòng.
<Thiên An.
Anh rất nhớ em>
- ------
Hốc mắt nó đỏ ửng, nhưng tuyến lệ đã không hoạt động nữa rồi, chẳng còn một giọt nước mắt nào rơi xuống nữa.
Cổ họng nghẹn đắng đến mãi nó cũng không thể nói lên thành một lời nào.
Chỉ có thể để mặc cho thân hình kia bao bọc lấy nó, như thế.
Cuối cùng Gia Khôi cũng không chịu được mà hắng giọng:
- Này, đã ôm hơn 30 phút rồi đấy.
- Xuống kia rồi ôm tiếp, nhá?
Công Nam hôn hết lên tóc, lên má, lên tai nó, rồi nhấc bổng cả người nó lên, bế xuống từng bậc thang.
Nó không giãy, nó ôm chặt lấy cổ anh, áp hết cả khuôn mặt mình lên ngực áo đầy bụi bặm kia, nghẹn nấc ra.
- Em cũng rất nhớ anh.
Đến lúc này anh mới sửng sốt phát hiện ra, hình như....
- Thiên An!, Mắt em....mắt em...nhìn thấy rồi?!!!
Cả Gia Khôi cũng bị câu nói ấy khiến cho giật nảy người.
Nó vậy nhưng lại rúc vào lòng anh sâu hơn:
- Ừm.
- ???!?!!!!!!
Công Nam khó tin hướng về phía Gia Khôi ra điều muốn hỏi,
Gia Khôi nhún vai tỏ rõ ý không biết.
Ngay từ khi anh đem nó từ nơi mỏm đá kia về,
Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-tat-ca-cuoc-doi-nay-gom-lai-chi-co-anh/614845/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.