Bạn đang đọc truyện Là Em Lạc Đường Mà Đến Bên Anh của tác giả Xương Mặc.
“Anh có phép thuật sao, quần áo đồ dùng và mọi thứ em ngủ dậy đã có sẵn rồi, giờ thì chỉ ngồi xe chưa được bao lâu mọi thứ cũng được mang đến đây.”
Thiên Manh mắt cong lên, môi cô cũng nở nụ cười vô cùng đáng yêu mà nói với anh.
Còn không phải vì anh biết sẽ có lúc cô vì những thứ này làm cục hứng hay sao?
“Vậy anh có được thưởng không?” Tiêu Sở Uy cúi sát mặt hơn nói với cô.
“Anh muốn thưởng gì?”
Cô ngây thơ nói, vừa dứt câu anh đã hôn lấy môi cô, tiếp tục việc dang dở dưới sảnh, một lúc sau Tiêu Sở Uy khẽ cong môi, nhấc bổng cô đến đặt trên sô pha, Thiên Manh cố gắng chống khuỷu tay ngồi dậy, nhưng đã bị Tiêu Sở Uy đè người lên, anh đưa tay vuốt má cô cười như không.
“Nếu em đã cho anh chọn phần thưởng, vậy… thì anh không khách sáo nữa.”
Thiên Manh muốn ngất xỉu, cô không ngờ Tiêu Sở Uy lại “vô liêm sỉ" đến nước này, phần thưởng trong sáng mà cô nói lại bị anh tô lại đen thui như mực.
Nhưng mà còn thời gian đâu mà ngất với xỉu, tay anh đã nhanh chóng lòn vào trong áo cô vuốt ve xoa nắn, rất nhanh lớp áo bên trong cũng bị anh tháo bỏ rồi vứt ra ngoài, lúc này cô thật sự cạn lời.
Chưa kịp phản ứng thêm thì tay anh lại bắt đầu tháo từng cúc áo len của cô, trong phòng hơi nóng do nhiệt độ phòng, nên khi áo được cởi ra cũng phần nào giảm bớt sự nóng nực, như thể xiềng xích được tháo rời, anh cuối cùng để lại nụ cười ma mị rồi tiến hành tận hưởng lấy.
Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Viên Kẹo Ngọt Của Chú Dịch hay Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.