Thiên Manh đặt chân đến Hàng Châu vào ngày ấm áp hơn ngày đầu tiên cô đến Anh Quốc.
Cảm giác khác với những gì cô tưởng tượng, lần này cô có người chờ đợi, Dục Minh.
Anh đã đến từ rất sớm để có thể thấy cô.
“Có mệt không?”
Dục Minh nở nụ cười rồi đi đến giúp Thiên Manh kéo hành lý, anh cũng không quên ôm lấy cô.
“Không mệt lắm.” Cô gượng cười nhìn anh.
Dường như cô không cảm thấy quá vui khi nhìn thấy anh, Dục Minh hôn lên môi cô, cô đáp lại anh, nhưng chỉ lướt qua nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước, rồi họ nắm tay nhau ra xe.
Bao giờ cũng vậy, từ lúc bắt đầu đến hiện tại, mọi sự thân mật giữa họ cứ như một hình thức để chứng minh rằng họ là người yêu của nhau.
“Lần này ở cùng anh đi, sẽ thoải mái hơn là em ở ký túc xá.”
Dục Minh ngồi vào xe, anh đang thắt dây an toàn thì nói với Thiên Manh. Ở Durham dù cho anh thuyết phục bao nhiêu cô cũng không chịu ở cùng anh, lần này anh mong cô có thể thay đổi.
“Em đã đăng ký ở trong khuôn viên trường rồi, chuyển tới chuyển lui có chút phiền phức.”
Thiên Manh không muốn ở cùng Dục Minh, cô cảm thấy không quá thoải mái, trước đây ở Durham, cô cũng hay đến căn hộ của Dục Minh, nhưng rồi chỉ được hôm cô đã tìm cách về lại ký túc xá, vì cô không thích nghi được với lối sống của anh.
“ Em không muốn ở cùng anh sao?”
Dục Minh do dự rồi hỏi cô.
“ Không, chỉ là em thấy như vậy vẫn ổn.”
Cô né tránh câu trả lời của anh.
“Vậy thì cứ ở tạm, sau này chuyển ra cũng không muộn.”
Dục Minh không muốn ép Thiên Manh, anh luôn như vậy, luôn chiều theo mọi thứ cô muốn, bây giờ cũng thế, đề nghị không được, anh sẽ là người nhượng bộ.
Thiên Manh không trả lời anh, vì cô biết cô sẽ không ở cùng anh.
Cả hai im lặng, Thiên Manh đưa mắt nhìn ra cửa xe; con đường lạ lẫm, cô như quá quen với việc luôn phải thích nghi với địa điểm mới.
….
Thiên Manh hoàn tất thủ tục nhập học và những thứ cần thiết, Dục Minh cũng vội vã rời đi, vì khi về nước anh đã phải về ngay lại công ty ba anh mà hỗ trợ, anh đến Durham 8 năm giờ đây ba anh cần anh tiếp quản công việc thay ông.
Buổi chiều Thiên Manh không có nhiều việc để làm, sau khi thu xếp xong thì lượn lờ vài vòng tham quan. Thiên Manh tìm được một nơi vô cùng lý thú.
Một cây bạch quả to ở phía sân sau của trường, khu vực này không nhiều người đến, cô không chần chừ mà ngồi xuống, mùa thu lá cây bạch quả sẽ chuyển hoàn toàn sang màu vàng, nhưng hiện tại là mùa xuân, tùng chùm lá đua nhau sinh sôi tạo thành một màu xanh đẹp mắt.
Thiên Manh không biết đã ngồi dưới gốc cây đó bao lâu rồi, gió mùa xuân nhè nhẹ, cô tựa vào thành ghế mà ngủ thiếp đi.
“Reng…reng..reng"
Thiên Manh bị tiếng chuông làm cho tỉnh giấc.
Cô tự hỏi tại sao lại có thể ngủ một cách dễ dàng như vậy.
“Tối nay anh đến đón em, chúng ta đi ăn nhé.”
Giọng của Dục Minh phát ra bên tai khi Thiên Manh bắt máy.
“Được.”
Cô nói có chút mệt nhọc.
“6 giờ tối được chứ?”
“Em biết rồi.”
Vậy là kết thúc cuộc gọi.
Dục Minh luôn rất ân cần với Thiên Manh, nhưng Thiên Manh thì ngược lại, cô có thể cho anh mọi thứ ngoại trừ tình yêu, càng lúc cô càng nhận ra rõ hơn sự khác biệt của cả hai.
Hai năm rồi, dài không?
Thiên Manh mất cả buổi mới có thể tìm đường về ký túc xá, cô nhìn đồng hồ cũng đã 3 giờ hơn. Thiên Manh tranh thủ ngủ thêm một chút trước buổi hẹn với Dục Minh.
Đúng 6 giờ tối, Thiên Manh bước ra khỏi phòng, cô mặc chiếc váy dài không quên khoác thêm một chiếc áo ấm.
Dục Minh cũng đã đợi cô ngoài cổng, anh mỉm cười khi gặp cô, cô cũng vậy nhưng vẫn là gượng gạo.
Anh đi đến ôm lấy Thiên Manh, như không muốn rời. Thiên Manh thì khác, cô ngột ngạt.
Trên xe Dục Minh lên tiếng:
“Em muốn ăn gì?”
Dục Minh luôn chiều theo sở thích của Thiên Manh, đôi lúc khẩu vị của cô hơi khác anh, nhưng anh vẫn miễn cưỡng ăn cùng cô.
“Anh chọn đi, em nghe theo anh.”
Thiên Manh ngồi bên ghế phụ, mắt cô đang đọc tin tức, không nhìn Dục Minh trả lời.
“Được vậy anh dắt em đến một nơi trước đây anh từng ăn.”
“Ùm.”
Thiên Manh lạnh lùng đáp lại.
“Em có thể để tâm đến người bạn trai đang ở trước mắt em được không, anh đã không gặp em hơn ba tháng rồi, em không biết là anh đã nhớ em đến mức nào đâu.”
Dục Minh nhìn điện thoại trên tay Thiên Manh nói với cô bằng giọng hờn trách.
“Công việc của anh thế nào?”
Thiên Manh đặt chiếc điện thoại vào túi, nhìn sang Dục Minh nói.
“Cũng ổn, chỉ là ngày kia anh phải bay đến Thượng Hải, chi nhánh bên đó gặp chút vấn đề, anh phải đích thân giải quyết, về sẽ mua quà cho em.”
Dục Minh thấy Thiên Manh hỏi han anh thì vẻ mặt vui vẻ trở lại, anh thông báo cho cô lịch trình của bản thân.
“Ùm, em biết rồi, chú ý sức khỏe.”
Thiên Manh luôn như vậy, tính cách lạnh lùng của cô khiến Dục Minh phàn nàn rất nhiều, nhưng anh không thay đổi được cô. Ngay cả những lời sến súa cơ bản khi yêu nhau, cô cũng không nói với anh.
“Không phải với cương vị của em, em nên nói sẽ rất nhớ anh sao?”
Dục Minh mong mỏi Thiên Manh có thể như những cô gái khác, nũng nịu hay thậm chí là làm loạn vô cớ với anh cũng được, anh sẽ dỗ cô, ôm lấy cô. Nhưng Thiên Manh thì không, anh chưa bao giờ có cơ hội đó.
“Không phải cứ nói ra là sẽ nhớ.”
Thiên Manh suy nghĩ một lúc rồi lại khiến cho Dục Minh thất vọng, cô vẫn không thể.
Hơn hai mươi phút lái xe, cả hai cũng đến được nơi. Đúng như dự liệu, khẩu vị của cả hai khác nhau, Thiên Manh không cảm thấy thích thú với nhà hàng Dục Minh chọn.
Cô miễn cưỡng ăn, không nhiều. Dục Minh cũng thấy điều đó, anh có chút buồn, vì luôn không thể khiến Thiên Manh có cùng nhịp bước với anh, nhưng mặc kệ, anh yêu cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]