Dục Minh rời đi, Tiêu Sở Uy mắt nhìn theo lối vào ký túc xá, tay anh gõ tình nhịp trên vô lăng, cuối cùng anh lấy điện thoại anh đang tìm số của Thiên Manh, anh định bấm gọi, chưa kịp thực hiện ý muốn, trước mắt anh đã hiện ra khuôn mặt anh mong mỏi.
“Cô ấy có bạn rồi sao?"
Anh lí nhí nói đủ để tai mình có thể nghe khi thấy cô đang đi cùng một cô gái.
Anh không suy nghĩ nhiều, tay phải kéo côn, tay trái xoay vô lăng, chân đạp ga, vô cùng dứt khoát chiếc xe đưa đến 1 phút đã dùng trước mặt hai cô gái.
“Thầy Tiêu ?”
Thiên Manh gọi anh, khi anh mở cửa bước xuống, tiến về phía cô, Thiên Manh không tin được lại gặp anh ở đây giờ này. Trong đầu cô có chút suy nghĩ.
“Định ra ngoài sao?"
Lúc này trông anh thật phong trần, có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn mọi cô gái, chiếc áo sơ mi đã mở hết 1 hàng cúc đầu không hề gò bó, tay áo được cố ý xắn trông không chút vụng về, nhìn cũng có thể đoán được, đây là trang phục anh đi làm.
“À bọn em định đi ăn tối.
Thiên Manh bị hình ảnh hiện tại của anh khiến cho ngơ ra vài giây, anh đã thành công lấy trọn ánh mắt của cô. Sau khi nhanh chóng định thần lại, cô nhớ ra mình cần trả lời anh.
“Xin chào, tôi là bạn của Thiên Manh, anh đây là ......
Rachel chen vào ánh mắt của hai người bọn họ.
Tiêu Sở Uy quay sang nhìn Rachel, rồi anh lại nhìn Thiên Manh, anh muốn nghe cô giới thiệu về người bạn mới này.
“À, đây là Rachel, bạn thân của em, hôm nay cô đã bay từ Úc sang đây, Rachel đây là Tiêu Sở Uy, giảng viên đã từng dạy mình.
Thiên Manh giới thiệu cả hai với nhau.
“Cả hai định đi ăn ở đâu?”
Tiêu Sở Uy gật đầu với Rachel rồi lại nhìn về phía Thiên Manh.
“Chắc sẽ gần đây, thầy đến đây có việc gì sao?"
Cô không giấu sự quan tâm với anh.
“Đúng là có chút việc, nhưng xong rồi, thật ra tôi cũng chưa ăn tối, đi cùng thôi.”
Tiêu Sở Uy đi đến mở cửa xe anh nhìn về phía họ có ý muốn họ lên xe đi cùng anh, Rachel không khiến anh phải đợi lâu, cô liền hiểu ý, không chần chừ mà ngồi vào phía sau xe,nhường lại ghế phụ của Thiên Mạnh.
Thiên Manh không biết phải làm gì với cô bạn này của mình, cứ thể mà tự nhiên lên xe người ta. Cô cũng lúng túng và ngại ngùng nhưng không còn cách nào cả, cô nhìn Sở Uy rồi cũng chầm chậm bước lên xe.
Phía sau xe, ánh mắt của Rachel cứ hướng theo hai người họ, cô đã ngửi được mùi tình ái phía trước.
“Tiêu tiên sinh có biết hôm nay là sinh nhật của Thiên Manh chứ?”
Câu hỏi của Tú Hoan khiến Thiên Manh phải xoay người lại, cô liếc Tú Hoan.
“Cậu nói cái gì vậy?”- Cô trợn mắt rồi dùng khẩu hình miệng với Tú Hoan để Tiêu Sở Uy không nghe được.
Tiêu Sở Uy nhìn vẻ mặt khó xử của Thiên Manh anh cười sau đó không ngại trả lời khiến Thiên Manh cũng giật mình vì câu nói đó.
“Tôi biết.”
Cậu trả lời của anh khiến cả hai cùng đưa ánh mắt nhìn anh.
“Chẳng phải bạn em vừa nói sao, vậy là biết rồi.”
Tiêu Sở Uy liếc nhìn Thiên Manh rồi lại tiếp tục lái xe.
Rachel cười mãn nguyện, cả hai chưa kịp nói gì thêm.
“Hiện tại môn học cũng đã kết thúc rồi không cần gọi là Thầy khi ở ngoại đâu, em cứ gọi tôi là Sở Uy.
Câu nói có chút vô thức và đường đột, nhưng đủ chiếm lấy sự bận tâm của Thiên Manh.
Một lúc sau, tại một nhà hàng khá cổ kính, đậm chất trung hoa có tên là Bắc Bảo.
Chiếc xe màu đen quen thuộc dừng trước cửa quán ăn. Một nơi không quá xa hoa nhưng lại vô cùng quý phái, tiến vào bên trong sẽ nhìn thấy rõ là nơi đây dành cho những vị khách đã đặt trước.
Hai cô gái theo sau Sở Uy lên tầng trên, anh tiến về một chiếc bàn cạnh cửa sổ, xung quanh dường như không có khách.
Tiêu Sở Uy xoay người lại, anh nhìn cả hai rồi đợi họ ngồi xuống.
“Chờ tôi một lát.”
Chưa kịp phản ứng cả hai người họ đã thấy anh rời đi.
Tiêu Sở Uy đi đến nói gì đó với phục vụ, chỉ thấy cô gái vui vẻ gật đầu rồi rời đi.
Không quá lâu Tiêu Sở Uy cũng đã quay lại.
“Đây là nhà hàng khá nổi tiếng ở Dư Hàng, đầu bếp là một người cũng từng du học ở Anh, ông đã tự mở nhà hàng hoa bên đó, sau đó thì về lại đây mở nhiều chi nhánh tại Trung Quốc, hiện tại Dư Hàng là một trong những chi nhánh đó."
Tiêu Sở Uy có vẻ rất rõ nhà hàng này, như thể anh rất hay đến đây.
“Vậy món ăn nổi bật nhất ở đây là gì?”
Rachel không khỏi háo hức hỏi Sở Uy, đối với thức ăn cô luôn vô cùng thích thú chỉ là vì sắc vóc nên không ăn nhiều.
“Mì kéo tay.”
Tiêu Sở Uy trả lời, sau đó anh cũng gọi phục vụ đến để gọi món.
Thiên Manh vẫn nhìn hai người bọn họ, cô cũng không biết món mì anh nói rốt cuộc đặc biệt thể nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]