“Tôi không làm được.”-
Một câu nói được thốt ra từ Tiêu Sở Uy, mắt anh vô thần, vô cùng dứt khoát, một lần nữa cả ba người đàn ông ngồi cạnh anh đều nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, Dục Minh vừa định ưỡn người nói gì đó thì Khải Bình chặn trước anh.
"Chẳng phải hiện tại Tiêu Sở Uy đã hết lịch dạy ở lớp Thiên Manh rồi sao, làm gì còn thời gian mà để ý giúp cậu, thay vì nghĩ những điều như vậy, cậu nên nghĩ làm sao để nhanh chóng trở về thì hơn.”
Khải Bình không quên liếc nhìn Tiêu Sở Uy, anh như muốn nện cho tên này một trận.
"Ừm cũng đúng, nhưng dù gì nếu ở đây có bất kỳ vấn đề gì liên quan đến Thiên Manh, các cậu phải báo ngay cho mình, biết chưa, nhờ các cậu đấy.”
Giờ đây Dục Minh chỉ có thể làm mọi cách để có thể níu giữ được Thiên Manh, cho đến cách ngu ngốc nhất là mong nhận được một ít thông tin từ bạn mình.
"Giờ thì tôi đi đây, các cậu cứ tiếp tục nhé, hôm nay tôi mời.”
Dục Minh đứng dậy lấy áo khoác và rời đi.
Dục Minh vừa rời khỏi phòng, Tiêu Sở Uy cũng đứng lên định rời đi thì Khải Bình ngăn lại
"Cậu định làm gì đấy, Tiêu Sở Uy?”
"Tôi có việc, cần xử lý.”
Anh nhìn đồng hồ, không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, vẻ mặt anh luôn như thế, không ai đoán được anh đang nghĩ gì. Nhưng lần này Khải Bình lại đoán được ý nghĩ của anh.
"Nếu cậu cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3727275/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.