Một tuần sau Dục Minh về theo dự kiến, anh muốn đến đón Thiên Manh, nhưng cô bảo sẽ tự mình đến sau khi hoàn thành một số việc ở thư viện.
Gần 2 giờ chiều, Thiên Manh bắt taxi đến khu đô thị Vân Lăng, Thiên Manh dường như muốn ngủ quên trên xe, cô quá mệt vì gần đây phải hoàn thành rất nhiều bài tập.
“Em đang đến..”- Thiên Manh gửi tin nhắn cho Dục Minh
Cô bấm tháng máy đi lên tầng 12. Thiên Manh đến đây chỉ vài lần, vì từ khi cô bắt đầu đi học thì Dục Minh cũng bay đến Thượng Hải. Thiên Manh đi đến, cô nhìn thấy căn hộ không đóng cửa, cô nghĩ là Dục Minh đã để cửa cho cô.
“Em mệt quá, cần ngủ một chút, nếu không thì tối không ra khỏi đây được mất, gọi em dậy lúc 6 giờ nhé.”
Thiên Manh đi vào không ngần ngại mà nằm ra sô pha, rồi cứ thế mà ngủ. Thiên Manh rất dễ ngủ, nơi ồn ào cô cũng ngủ được huống chi trong tình cảnh vô cùng buồn ngủ và một chiếc sô pha mềm mại như thế này.
Thiên Manh mở mắt dậy khi bị tiếng chuông điện thoại làm ồn.
“Alo..”
Giọng cô có chút mệt vì đã ngủ được khá lâu.
“Em không có chuyện gì đó chứ, anh nhắn tin không thấy em trả lời, gọi cũng không bắt máy, chẳng phải là em bảo là đang đến sao?”
Giọng của Dục Minh rất rõ bên tai cô.
“Không phải em đang ở…”
Thiên Manh chưa kịp nói" nhà anh sao" thì đã thấy Tiêu Sở Uy đi đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3727262/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.