Sáng hôm sau...
Thiên Manh bị đánh thức bởi những tia nắng yếu ớt quen thuộc, chúng như gặp lại người quen mà vui vẻ lượn lờ trên khuôn mặt đang đặt trên gối, cô mở mắt uế oải nhìn xung quanh, dạ dày cô có chút khó chịu, hôm qua cô đã uống rất nhiều, rượu vốn dĩ không phải là thứ Thiên Manh có thể uống được, vậy mà như bị ai xuôi khiến không biết đã uống bao nhiêu ly, thậm chí cô còn chưa biết đó là rượu gì.
Cô không cần đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này quen thuộc đến độ cô không cần nhìn kỹ nữa.
Một chút ký ức hiện ra, như chắp vá từng mảnh một, cô chỉ nhớ được Tiêu Sở Uy ôm lấy cô và cô đã không kìm lòng được mà nói thích anh.
Cô cũng nể bản thân thật, có thể làm những chuyện như vậy, rượu đúng là thứ chẳng tốt lành gì.
"cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang đến "Thiên Manh, em dậy rồi chứ?"
Âm giọng quen thuộc chỉ cách cô một cánh cửa, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó, thẩn thờ một lúc cũng chịu lên tiếng.
"Vâng."
Thiên Manh bước xuống giường, bụng giờ quặn đau, đầu còn choáng váng, cô cắn môi chịu đựng vẻ mặt cũng đã nhăn lại vì đau, hít lấy một hơi lấy lại vẻ mặt bình thản vốn có. Cô bước đến gần cửa, tay chần chừ rồi ấn vào nấm cửa "cạch" mà bước ra.
"Uống đi, sẽ dễ chịu hơn."
Khuôn mặt của Tiêu Sở Uy ngay trước mắt cô, tay anh cầm lấy ly nước mật ong không do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736059/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.