Thiên Manh ngoan ngoãn như một đứa trẻ, ngồi xuống ghế, cầm lấy chiếc muỗng nếm lấy bát canh nóng, vô cùng dễ chịu, mắt cô cong lên mãn nguyện. Ăn cùng Tiêu Sở Uy cô luôn cảm thấy rất ngon như vậy.
“Rachel có việc cần xử lý nên không thể về cùng em, em đã say nên tôi cũng không thể đưa về ký túc xá, nên chỉ đành mang em về đây”
Anh muốn giải thích để cô không hiểu lầm.
Tiêu Sở Uy sáng nay xuất hiện với một dáng vẻ khác hẳn cô từng thấy khi anh ở bục giảng, anh mặc bộ đồ ở nhà chỉ là chiếc áo phông trắng được anh phối cùng quần âu làm in rõ lên vóc dáng chuẩn chỉnh, chân dài eo hẹp, chiếc áo ngắn tay để lộ ra bắp tay săn chắc cùng những đường gân trên tay đẹp đến ngẩn người, tóc anh có chút tuỳ ý không cầu kỳ như cô từng thấy nhưng vẫn không dễ gì che được sự hài hoà và sắc sảo của khuôn mặt ấy.
“Em cảm ơn, ăn xong em sẽ đi ngay, sẽ không phiền thời gian nghỉ ngơi của anh”
Thiên Manh lộ rõ sự áy náy, rõ ràng là không biết bao nhiêu lần cô cứ phải xuất hiện bên cạnh anh trong những lúc khó xử hoặc thậm chí là gây thêm việc cho anh như thế này. Tuy mối quan hệ giữa họ là bạn bè, nhưng tốt nhất chỉ nên giữ một khoảng cách nhất định, cô nghĩ vậy.
“Ăn xong tôi đưa em về."
Giọng anh có chút nhẹ nhàng, khiến Thiên Manh cảm thấy như bị thao túng, mà đắm chìm vào đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3732882/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.