Thiên Manh khó hiểu đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Những dự án nghiên cứu Giáo Sư Đỗ đều rất chất lượng, dù kết quả như thế nào cũng sẽ học hỏi được không ít, nếu đã đồng ý hãy làm hết sức, sẽ tốt cho em.”
“Em biết rồi, thầy Tiêu cứ yên tâm.”
Cô nghe xong những lời phân tích, không quên đáp lại một cách thành kính, rõ ràng mối quan hệ của họ là như vậy, cô mong chờ gì chứ, nên hành xử đúng thân phận.
Lời nói của Thiên Manh như những giọt nước lạnh vậy, anh dịu dàng bao nhiêu thì cô càng lãnh đạm bấy nhiêu, như một lần rạch đang cắt ngang, cô không muốn để anh tiếp tục dành sự dịu dàng đó cho mình nữa.
“Cứ gọi tôi là Tiêu Sở Uy, ở ngoài không cần gọi như vậy”
Anh vẫn kiên nhẫn nhắc nhở mong cô có thể gọi tên mình.
“Em thấy vẫn nên như vậy sẽ tốt hơn, mối quan hệ của chúng ta nên rõ ràng tránh gây hiểu lầm, thầy từng là giảng viên của em, dù muốn hay không em cũng không thể gọi trực tiếp tên của thầy được, em cảm thấy bất kính”
Câu nói của Thiên Manh nồng nặc mang mùi giận dỗi, rõ ràng chẳng phải đã từng gọi thẳng tên rồi sao, giờ lại bảo bất kính.
Khuôn mặt của Tiêu Sở Uy lúc này căng cứng, anh hơi cau mày vì thái độ xa lạ của cô, anh vốn không hề nhận ra từ lúc gặp anh và Tử Hàm cô mới như vậy. Anh mặc kệ vẫn lơ đi mà nói sang chuyện khác:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3735324/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.