Hơn vài chục phút rời đi, hai người đàn ông cũng quay lại, Tiêu Sở Uy trên tay cầm theo hộp cháo, anh không mua cháo như đã nói mà đã gọi đầu bếp nấu rồi mang đến.
Thiên Manh lúc này đang ngồi trên giường, mắt nhìn thẳng ra cửa, nhưng rất nhanh đã chuyển hướng ra phía cửa sổ khi thấy bóng dáng quen thuộc đi vào.
Tiêu Sở Uy cũng không dè chừng, đi đến bên giường kéo ghế ngồi xuống, anh mở bát cháo trên tay rồi đặt lên bàn, sau đó thu hết dáng vẻ của cô vào mắt.
"Rachel có đơn thuốc rồi, cô đi lấy cho Thiên Manh nhé."
Khải Bình đứng ở cửa nói vọng đến Rachel, anh đá mắt với cô ra hiệu cần phải rời đi.
Rachel cũng không để anh thất vọng cô đã bắt được ý nghĩ của anh.
"À... ờm...Cậu ở đây chờ mình nhé, mình đi rồi sẽ quay lại."
Rachel vỗ vai nhỏ nhẹ nói với cô bạn thân.
Sau tiếng đóng cửa "cạch", giọng của Sở Uy cũng cất lên, anh bưng lấy bát cháo đưa đến gần miệng cô
"Ăn thôi, em cần ăn để hồi phục."
Nhớ đến lần trước khi nhập viện cô cũng được anh đút cho ăn như này.
Thiên Manh tự hỏi không biết từ khi nào mà cô lại cho phép bản thân mình yếu đuối như vậy, lúc mới sang
Durham đúng là cô vì chưa thích nghi được mà rất nhiều lầm bị cảm, nhưng cô đều kiên trì vực dậy chưa để bản thân nhập viện bao giờ, cô luôn tự nhắc nhở rằng bên cạnh cô hiện tại không còn ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736061/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.