Ba ngày sau, Tiêu Kiến Thành một lần nữa trực tiếp hẹn Tiêu Sở Uy, anh cũng nhân nhượng lần nữa lái xe đến Tiêu Gia, vừa đến cổng Giang Đồng đã đứng đó chờ sẵn anh, Giang Đồng dẫn anh lên phòng sách của ông Tiêu.
“Cậu Tiêu ông chủ đợi cậu từ sớm, mời cậu theo tôi.”
Tiêu Kiến Thành nhìn chằm chằm vào những sấp giấy được chuẩn bị nằm gọn trên bàn, ông trầm tư một lúc thì có tiếng gõ cửa.
"Ông chủ, cậu Tiêu đến rồi.” Giọng Giang Đồng truyền đến.
"Vào đi.” - Ông Tiêu ngã người ra ghế nhìn về phía cánh cửa, nói vọng ra.
"Mỗi lần con về đây luôn phải có một mục đích rõ ràng nhỉ?"
Tiêu Kiến Thành không thay đổi thế ngồi, ông dù biết rõ nhưng giọng có chút hờn trách với Tiêu Sở Uy.
"Mảnh đất Đông."
Tiêu Sở Uy chẳng buồn ngó ngàng đến câu nói sáo rỗng của người anh vô cùng căm hận, cứ vậy mà nói ra điều anh muốn.
"Ta có 3 điều kiện” Ông Tiêu cắt ngang câu nói chưa kịp hoàn chỉnh của anh. Ông biết chẳng thể mong chờ người con trai này của ông nói thêm điều gì khác ngoài mảnh đất.
"Ngoại trừ những điều kiện lần trước, thì ông có thể nói ra thử."
Anh từ tổn ngồi xuống ghế, xắn lấy tay áo, bắt chéo chân, tựa lưng thẳng, hai tay cũng dang rộng đặt trên thành ghế, dáng vẻ vừa ngông vừa khiêu khích, anh cũng không quên đưa mắt đảo khắp khuôn mặt già nua trước mặt.
“Điều kiện đầu tiên là con phải ký giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736010/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.