Mùa thu ở Hàng Châu ngắn ngủi nhưng thời tiết khá mát mẻ và khô ráo khiến nó trở thành mùa du lịch lý tưởng nhất trong năm. Nhưng giờ đây Thiên Manh không thấy được điều đó, bây giờ cô chỉ cảm thấy tổn thương, hổ thẹn và cô cùng chán ghét bản thân, cô quá vội vàng khi đến bên Dục Minh, chính xác hơn không phải cô trách Dục Minh mà là nên trách bản thân mình.
Thiên Manh cảm thấy trống rỗng, bầu trời tự dưng tối đen, trước mắt cô mọi thứ cũng là một mảng tối mịt mù, bụng cô kéo đến một cơn đau dữ dội, không còn ý thức Thiên Manh ngất đi.
“Là suy nhược, sáng giờ cô ấy chưa ăn gì thì phải, huyết áp khá thấp, cô ta bị sốc gì à, sao lại đi với cậu mà thành ra như vậy, cậu tỏ tình với cô ta rồi?”
Khải Bình đứng ngoài phòng bệnh không hỏi không ngừng Tiêu Sở Uy.
“Cậu nghĩ cái gì vậy?”
Tiêu Sở Uy nhau mày nhìn Khải Bình có chút khó chịu, dù biết anh ta chỉ đùa thôi nhưng vẫn thấy phiền.
“Để tớ gọi Dục Minh, dù gì cô ấy cũng là người yêu của cậu ấy, phải nói cho cậu ấy một tiếng, không lại phàn nàn.”
Khải Bình lấy điện thoại, anh vừa định bấm gọi cho Dục Minh.
“Thiên Manh nói chuyện với Dục Minh xong thì như vậy?”
Tiêu Sở Uy ngăn ý định của Khải Bình chỉ bằng một câu nói.
“Họ cãi nhau à? cãi gì mà ra như này, như vậy thì càng phải gọi chứ.”
Khải Bình suy luận, càng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3727269/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.