Thiên Manh sau khi kết thúc lớp học cô nhanh chóng về phòng, cô mở điện thoại ra nhiều cuộc gọi từ Dục Minh và tin nhắn từ anh.
“Cho anh một cơ hội được không?”
“Anh sẽ giải quyết mọi chuyện.”
“Nghe máy đi Thiên Manh, xin em.”
Thiên Manh xoa xoa thái dương, cô vừa khá hơn một chút giờ lại phải nhớ lại chuyện giữa cô và Dục Minh.
Thiên Manh tắt điện thoại, cô đi tắm rồi đi thẳng lại bàn học, hoàn thành tiếp bài tập.
“Nhớ ăn và uống thuốc đúng giờ.”
Cô nhận được tin nhắn từ Tiêu Sở Uy, Thiên Manh mỉm cười rồi trả lời lại.
“Thật ra thầy cũng có thể làm bác sĩ nếu không thích làm đầu bếp.”
Tiêu Sở Uy nhận được tin nhắn của cô thì bất giác cười lên, Khải Bình đi ngang đã thấy được tin nhắn đến từ Thiên Manh, anh đi đến ngồi cạnh Sở Uy.
“Tiêu Sở Uy tôi cảnh cáo cậu, dù cho Dục Minh và Thiên Manh đang giận nhau, nhưng cậu cũng không được thừa nước đục thả câu, đừng quên Dục Minh là bạn thân cuả cậu, cậu cũng rõ Dục Minh thật lòng với Thiên Manh.”
“Họ kết thúc rồi.”
Tiêu Sở Uy lạnh lùng nói, anh bấm tắt điện thoại rồi để lên bàn.
“Cũng không được, Dục Minh hiểu lầm cậu thì sao, với lại cậu ấy cũng đã quyết định không lằn nhằn với Trúc Đằng rồi. Họ cũng sẽ nhanh chóng làm lành thôi. Cậu tránh xa con bé đó đi. Từng gây phiền phức cho bản thân.”
“Cậu càng lúc càng giống Hạ Nhiên rồi.”
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3727272/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.