Dục Minh uống rượu với Sở Uy đến tận gần sáng, bảy giờ sáng anh thập thò quay về lại nhà khi thấy Trúc Đằng rời đi.
Trúc Đằng lái xe thẳng đến một căn hộ khác, cô dừng xe rồi lấy điện thoại lục tìm danh bạ số của Hạ Nhiên rồi gọi cho anh.
"Hạ Nhiên, em cho anh 5 phút, anh xuống quán cafe dưới nhà gặp em.”
Nói xong cô cúp máy, không đợi đối phương trả lời.
Hạ Nhiên vội vàng vào đến quán cà phê nơi Trúc Đằng đang ngồi đợi với vẻ mặt không thể nào gọi là vui vẻ được. Anh chào cô rồi kéo ghế ngồi đối diện.
"Mấy ngày không gặp nhìn em có vẻ đẹp hơn rồi đó Trúc Đằng.”
"Anh bớt mấy lời ong bướm đó đi, nghe và trả lời câu hỏi của em.”
"Ok , em hỏi đi, anh đang nghe đây.”
"Dục Minh có phải đang yêu đương với ai không?”
Nghe tới đây Hạ Nhiên tự nhiên cảm thấy hối hận vì đã vội vã chạy xuống đây, đáng lý ra anh nên đoán trước tình huống này.
“Cái này em nên hỏi Dục Minh chứ ha, sao lại hỏi anh.”
Hạ Nhiên gãi đầu anh biết mình sắp toang rồi.
“Em vừa từ đó sang đây. Nếu biết câu trả lời em đã không chạy đến đây tìm anh.”
“Anh thật sự không biết đâu, không biết thật.”
Hạ Nhiên lúng túng nói, tim anh như sắp rớt ra ngoài rồi, tối hôm qua còn gặp Thiên Manh tay bắt mặt mừng với cô, sáng ra đã đụng ngay với Trúc Đằng, anh trách mình sao không uống say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3727266/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.