Dục Minh uống rượu với Sở Uy đến tận gần sáng, bảy giờ sáng anh thập thò quay về lại nhà khi thấy Trúc Đằng rời đi.
Trúc Đằng lái xe thẳng đến một căn hộ khác, cô dừng xe rồi lấy điện thoại lục tìm danh bạ số của Hạ Nhiên rồi gọi cho anh.
"Hạ Nhiên, em cho anh 5 phút, anh xuống quán cafe dưới nhà gặp em.”
Nói xong cô cúp máy, không đợi đối phương trả lời.
Hạ Nhiên vội vàng vào đến quán cà phê nơi Trúc Đằng đang ngồi đợi với vẻ mặt không thể nào gọi là vui vẻ được. Anh chào cô rồi kéo ghế ngồi đối diện.
"Mấy ngày không gặp nhìn em có vẻ đẹp hơn rồi đó Trúc Đằng.”
"Anh bớt mấy lời ong bướm đó đi, nghe và trả lời câu hỏi của em.”
"Ok , em hỏi đi, anh đang nghe đây.”
"Dục Minh có phải đang yêu đương với ai không?”
Nghe tới đây Hạ Nhiên tự nhiên cảm thấy hối hận vì đã vội vã chạy xuống đây, đáng lý ra anh nên đoán trước tình huống này.
“Cái này em nên hỏi Dục Minh chứ ha, sao lại hỏi anh.”
Hạ Nhiên gãi đầu anh biết mình sắp toang rồi.
“Em vừa từ đó sang đây. Nếu biết câu trả lời em đã không chạy đến đây tìm anh.”
“Anh thật sự không biết đâu, không biết thật.”
Hạ Nhiên lúng túng nói, tim anh như sắp rớt ra ngoài rồi, tối hôm qua còn gặp Thiên Manh tay bắt mặt mừng với cô, sáng ra đã đụng ngay với Trúc Đằng, anh trách mình sao không uống say thêm một chút nữa để không phải dậy sớm mà trả lời cuộc gọi của cô.
“Dục Minh vừa về đã đổi mật khẩu nhà, em cũng đã vào nhà anh ấy, em thấy một đôi giày còn trong hộp được gói kỹ lưỡng, chắc chắn là tặng cho ai đó.”
Trúc Đằng nhớ lại khi cô vào phòng của Dục Minh, cô đã thấy đôi giày mẫu mới nhất, nhưng size giày không phải là của cô, nên không thể nào là Dục Minh mua tặng cô được.
“Biết đâu là mua tặng em thì sao?”
Hạ Nhiên nói như không não, rõ ràng là Trúc Đằng đã nhìn thấy đôi giày, nếu tặng cho cô, cô mang vừa thì cô có điên lên mà đi tìm anh như thế này không.
“Chính xác rồi, Dục Minh có phụ nữ bên cạnh rồi. Anh nói không, nếu không nói đừng trách em nói với Dục Minh là anh báo cho em lịch trình của anh âý ở…”
Trúc Đằng ra sức hăm doạ Hạ Nhiên, cô biết chỉ có Hạ Nhiên là cô có thể moi được thông tin thôi.
“Được rồi được rồi, cô nài nại của tôi, kiếp trước tôi nợ cô cái gì vậy.”
“Dục Minh về cùng một cô gái, anh không biết nhiều chỉ mới gặp vào tối hôm qua thôi.”
Hạ Nhiên bất lực nói, anh chỉ mong bấy nhiêu thông tin có thể đủ để Trúc Đằng buông tha cho anh.
“Một người phụ nữ châu Âu sao?”
Trúc Đằng ngơ ngác hỏi.
“Không, gu của Dục Minh là châu Á.”
Hạ Nhiên nói đến đây anh tự biết mình đã lọt hố của Trúc Đằng đào sẵn.
“Tên gì, ở đâu, làm gì, gia cảnh …mọi thứ, anh nhanh nói cho em.”
Trúc Đằng bắt đầu nổi giận mà tra hỏi Hạ Nhiên. Cô đã đợi Dục Minh khi cô biết cái gọi là thầm yêu một người, rồi sau đó tám năm anh đi học, họ là thanh mai trúc mã, lại có hôn ước từ khi sinh ra, cô đã yêu và quyết chỉ gả cho mỗi Dục Minh, vậy mà việc chờ đợi một người từng ấy năm, lại không bằng một người anh gặp ở một nơi xa xôi.
“Anh đã nói là anh không biết nhiều rồi, chỉ mới gặp thôi. Nhưng Tiêu Sở Uy biết, cô bé học ở trường của Tiêu Sở Uy dạy.”
Hạ Nhiên biết giờ chỉ có Tiêu Sở Uy cứu được anh thôi.
“Được, câu cuối…tên của cô ta?”
Trúc Đằng cảm thấy hài lòng vì câu trả lời của Hạ Nhiên, cô tựa lưng vào ghế, cầm ly nước ép trên tay uống một ngụm.
“Thiên Manh. Đủ rồi đúng không, anh đã đi được chưa?”
Hạ Nhiên khẩn khoản nhìn Trúc Đằng, anh chỉ mong có thể biến khỏi đây ngay lập tức.
“Được, nhưng nếu anh nói với Dục Minh chuyện hôm nay…”
Trúc Đằng hăm doạ anh nói.
“Biết rồi, không nói, anh đi đây.”
Hạ Nhiên đứng lên rời khỏi, bước ra tới cửa anh quyết định nhắn cho Tiêu Sở Uy “kêu mình không được nói cho Dục Minh chứ đâu có nói mình không được nhắn tin cho người khác"- Hạ Nhiên lẩm bẩm.
Ở bên này, khi đọc xong tin nhắn được gửi đến từ Hạ Nhiên, Tiêu Sở Uy trầm tư nhìn vào điện thoại một lúc rồi cứ thế mà đi bình thản ăn tiếp bữa sáng.
……
Thiên Manh dậy lúc 7 giờ sáng, người cô hơi mệt do hôm qua cô có uống rượu, cô cũng không biết hôm qua đã uống rượu gì, mà sáng ra khiến đầu cô đau như búa bổ.
Cô nhìn đồng hồ cũng đã sát giờ lên lớp, cô vội sửa soạn rồi thay quần áo mà chạy nhanh đến lớp.
Thiên Manh có tiết vào sáng hôm nay, cô chợt nhớ đến Tiêu Sở Uy vì hôm qua cô vào nhầm nhà người ta rồi vội vã bỏ đi, sau đó thì biết Tiêu Sở Uy và Dục Minh lại là bạn thân. Cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào vì dù chỉ là bạn bình thường nhưng Thiên Manh lại cảm thấy không thoải mái, cô không nghĩ thế giới lại có thể có chuyện trùng hợp đến như vậy.
Suy tư một lúc, Thiên Manh đành gác lại suy nghĩ cô đi chuẩn bị để lên lớp.
Hôm nay Tiêu Sở Uy cũng đứng lớp của cô, có chút hồi hộp.
Vừa đến cửa cô lại đụng trúng Tiêu Sở Uy.
" Em vào trước đi.”
Tiêu Sở Uy bước sang một bên nói với Thiên Manh, anh vẫn bình thường như không hề biết cô là bạn gái của Dục Minh vậy.
Cũng đúng, nếu biết thì sao, hành xử lạ mới có vấn đề, còn hành xử như thường mới theo đúng lẽ phải, có lẽ là cô đã nghĩ nhiều rồi.
"Em cảm ơn.”
Thiên Manh nở nụ cười, lễ phép nói rồi đi vào lớp.
Thiên Manh chỉ suy nghĩ một chút khi cô ngồi dưới bục giảng nhìn lên Tiêu Sở Uy, không hiểu sao cô vẫn cứ thấy khó chịu khi biết Tiêu Sở Uy và Dục Minh là bạn, giữa họ đâu xảy ra chuyện gì, cô cũng đâu có làm gì có lỗi với Dục Minh, sao trong lòng vẫn cứ thấp thõm.
Tiêu Sở Uy từng muốn làm bạn với cô, cô cũng rất vui vì điều đó, hiện tại liệu rằng có còn nên duy trì tình bạn này?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]