Nhà lao, Phủ Kinh Triệu, Đại Phụng. Hứa Thất An tỉnh lại một cách yếu ớt, ngửi thấy mùi tanh tưởi trong không khí ẩm ướt, cái mùi làm cho người ta hơi khó chịu, dịch dạ dày trào ngược. Mùi hôi đập vào mặt này là từ đâu ra? Con Ngáo trong nhà lại ị bậy lên giường à? Dựa vào mức độ của mùi hôi này... Chắc không phải là ở trên đầu mình đấy chứ? Trong nhà Hứa Thất An có nuôi một con chó, giống Husky, tên thường gọi là Đại Ngáo.
10 năm phiêu bạt phương Bắc, cô đơn lạnh lẽo. Con người mà, cô quạnh lâu ngày, khó tránh khỏi muốn nuôi một con chó để an ủi và chơi đùa… Ặc, không phải là “trò chơi xác thịt” nha. Hứa Thất An mở mắt ra, thấy tình huống xung quanh thì hơi bối rối. Bức tường được xây bằng đá. Ba cái cửa sổ hình vuông to bằng miệng chén. Hắn nằm trên cái chiếu rách rưới lạnh cóng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên ngực hắn, những hạt bụi li ti bay lả tả trong tia nắng. Mình đang ở đâu?
Hứa Thất An lặng im suy nghĩ một lát trong mơ màng, như đang nghi ngờ cuộc sống. Sau đó, hắn nghi ngờ cuộc sống thật luôn. Mình xuyên qua rồi… Ký ức ập đến cuồn cuộn như sóng trào, hoàn toàn không cho hắn cơ hội để phản ứng, mạnh mẽ tiến vào đại não, nhanh chóng kết hợp lại. Hứa Thất An, tự Ninh Yến, là một gã bộ khoái của nha môn huyện Trường Nhạc, dưới sự quản lý của Phủ Kinh Triệu, vương triều Đại Phụng. Lương tháng hai lượng bạc, một thạch gạo. Phụ thân là tên lính quèn, đã hy sinh trong “Chiến dịch Sơn Hải” 19 năm trước. Sau đó, mẫu thân cũng qua đời vì bệnh tật… Đến đoạn này, Hứa Thất An thấy hơi vui mừng nhẹ nhõm.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.