Nguyên Cảnh Đế đứng mũi chịu sào, bị khí cơ chấn mạnh làm ngã ngồi xuống đất, đài cao rung chuyển kịch liệt, bài vị liệt tổ liệt tông trên bàn thi nhau ngã xuống.
Tế phẩm, đồ cúng rơi lả tả trên đất, những mảnh mái ngói vỡ rơi xuống đập vào người Nguyên Cảnh Đế.
Tình cảnh tức khắc đại loạn. Cấm quân tuần tra xung quanh vội vã tập trung, tuôn về Tang Bạc.
Đả Canh Nhân bảo vệ bên hồ chạy tới bảo vệ đội ngũ tế tự, hoàng thất và văn võ bá quan.
"Có thích khách, bảo hộ bệ hạ."
"Bảo hộ hoàng hậu, bảo hộ công chúa..."
"Bảo hộ thủ phụ...."
Bóng người nhấp nhoáng, mười kim la của nha môn Đả Canh Nhân, cao thủ ngũ vệ cấm quân, cao thủ của tông thất, rào rào cả mấy chục người nhanh chóng bay lên trời, vọt tới đài cao, xông lên hành lang gấp khúc, nghiêm mật bảo vệ Nguyên Cảnh Đế.
Bạo động chỉ kéo dài hơn mười hơi thở, sau đó, khi làn kiếm khí phá mây xanh kia tiêu tán, hồ nước cũng trở về bình tĩnh.
Không có thích khách. Sau phong ba dẹp loạn, bốn phía đều rất ổn định, không có xuất hiện thương vong hay nhân vật khả nghi.
Ngụy Uyên là người chịu trách nhiệm bảo vệ công tác tế tự, y đi theo hành lang gấp khúc lên đài cao, cúi người hành lễ:
"Vi thần thất trách, vi thần đáng chết."
Lúc này, Nguyên Cảnh Đế đã bình tĩnh lại, nhưng trải qua chuyện này, chút tiên khí nhàn nhạt giữa chân mày cũng không còn nữa.
Ông ta không còn là đạo nhân tu đạo hơn hai mươi năm, mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097404/quyen-1-chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.