Mà thứ được che giấu, hơn phân nửa là có liên quan tới tiếng cầu cứu ta nghe được. Cũng có thể, dị biến này là vì ta mới có.... Hứa Thất An bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ.
Hắn là một cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, làm việc bài bản, không lập tức nhận định mình là "Hung phạm", nói đúng ra, hắn chỉ có thể gọi là người bị tình nghi.
Chuyện này còn có một khả năng khác. Tuy theo kiểm tra Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu, chỉ có hắn nghe thấy tiếng cầu cứu.
Nhưng chưa hẳn hắn là người dẫn tới trận rối loạn này.
Bản thân Tang Bạc đã có bí mật, hơn nữa chỉ có một mình Nguyên Cảnh Đế biết được bí mật đó. Có khả năng trận rối loạn này nhất định sẽ xảy ra, còn hắn chỉ vì có đặc thù, nên mới nghe thấy âm thanh không nên nghe.
"Đặc thù trên người mình.... Chắc chính là cái buff hay lượm được tiền rồi." Tâm tình Hứa Thất An rất phức tạp và đầy tò mò, vừa muốn truy tìm ra chân tướng, vừa sợ đó là thứ mà độ tuổi của hắn không thể nào chịu nổi.
Một canh giờ sau, tế tổ cuối cùng kết thúc.
Cao tầng Cấm vệ quân và Đả Canh Nhân bảo vệ người hoàng thất và văn võ bá quan rời khỏi, đám Hứa Thất An cũng được giải thoát, tản ra.
"Thật là kỳ quái, rốt cuộc trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu có cái gì?"
Trên đường trở về, Tống Đình Phong mặt mày nhẹ nhõm, bắt đầu bát quái.
"Mở mắt ra mà nhìn đường đi, Lý Vinh Hạo." Hứa Thất An cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097405/quyen-1-chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.