Hứa Thất An rất nhanh đã đến đáy hồ, trong mắt lưu chuyển thanh khí, trong bóng đêm như hai ngọn đèn pha nhỏ.
Dưới đáy nước đầy bùn, lấy móng của đài cao làm trung tâm, xung quanh có những cây cột đá xếp theo một quy luật đặc biệt, bảo vệ đài cao ở chính giữa.
Hình như là một trận pháp.... Hứa Thất An thầm đoán.
Ở kinh thành Đại Phụng, chỉ có Thuật sĩ Ty Thiên Giám mới có thể bố trí trận pháp, nói cách khác, năm đó Ty Thiên Giám cũng tham dự việc kiến tạo Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Vậy có thể đoán rằng, người biết bí mật của Tang Bạc, ngoài đương kim thánh thượng, còn có cả lão già họm hẹm Giám Chính..... Nên là, Giám Chính có sinh bệnh thật không? Hay là bị Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sụp xuống tạo thành?
Ai da.... Nơi đây rốt cuộc cất giấu bí mật gì?
Thế lực để ý tới bí mật của Tang Bạc, đạo tặc phá hư Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu, nhất định là vương giả đẳng cấp..... Một đồng la nho nhỏ như mình lẫn vào trong đó, lúc nào cũng có khả năng bị thần tiên đánh nhau mà lãnh tai bay vạ gió....
Dù ta có tra ra chân tướng, hoàng thất có thể chứa ta sao?
Nghĩ tới đây, đầu Hứa Thất An nặng trịch.
"Ngụy Uyên đã chỉ con đường sáng cho ta, gặp phải chuyện không giải quyết được, thì truyền tin cho nha môn, truyền tin cho Dương kim la.... Ám chỉ này đã nói rõ, ta chỉ là binh sĩ dò đường, là con chó chịu trách nhiệm truy tung. Nếu thật sự không được, cùng lắm thì ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097415/quyen-1-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.