Hứa Linh Nguyệt có vẻ là người hay tưởng tượng quá đà, tính tình lại hay lo lắng, cứ mãi kiềm nén trong lòng, giờ thấy đại ca bình an trở về, cuối cùng cũng trút được nỗi lo lắng trong lòng, nên khóc như mưa, nước mắt cuồn cuộn.
Mãi tới khi nha hoàn đi ra, thấy hai huynh muội ôm nhau, kinh hỉ hô lên: "Đại lang ra tù rồi ạ?"
Hứa Linh Nguyệt mới nhớ ra mình vẫn còn là khuê nữ chưa chồng, mới giãy người ra khỏi lòng đại ca, khóc thút thít, cúi đầu đứng đó ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
Hứa Thất An nắm lấy tay muội muội, dẫn vào khuê phòng, nha hoàn pha trà cho hắn, an phận thủ thường đứng một bên nghe đại lang và đại tiểu thư nói chuyện.
"Ngươi đi truyền tin cho hạ nhân, đun chút nước ấm, ta muốn ngâm mình." Hứa Thất An phân phó.
Nha hoàn đi ra ngoài truyền lời, ai biết bọn hạ nhân nghe xong, ai nấy đều biến sắc, thi nhau từ chối.
Nha hoàn uất ức trở về nói với đại lang, Hứa đại lang cũng rất tức giận, trong lòng tự nhủ đám hạ nhân các ngươi giỏi nhỉ, Hứa đại lang ta không dạy được các ngươi sao.
"Vậy ngươi hỗ trợ đi nấu nước đi." Hứa Thất An nói.
Nha hoàn càng thêm uất ức, nhưng không dám từ chối, dẩu miệng rời khỏi.
Hứa Thất An quay đầu, cười với Hứa Linh Nguyệt: "Bệ hạ cho phép ta về, ta tạm thời không sao."
Hứa Linh Nguyệt gật đầu, mặt trái xoan xinh đẹp có chút tiều tụy, "Sao đại ca và đồng liêu lại động thủ với nhau?"
Hứa Thất An bèn kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097414/quyen-1-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.