"Viu!"
Tiếng nỏ phá không vọng tới.
Đao của quan quân trung niên xuất ra khỏi vỏ, đánh bay quân nỏ, lệ khí do quân đội dưỡng thành lập tức bùng lên.
Đồng la nho nhỏ này dám bắn tên vào hắn, có bị hắn chém chết cũng là đáng đời. Đả Canh Nhân từ trước đến nay luôn diễu võ dương oai, lúc này không báo thù, còn đợi khi nào.
Quan quân trung niên vung đao, quát: "Kẻ xông vào Hình bộ, chết!"
Âm thanh rút đao vang lên liên miên không dứt, đám sĩ tốt đều rút đao, nét mặt nghiêm túc, vẻ sẵn sàng xông lên đánh nhau.
Hứa Thất An nhún chân xuống bàn đạp, nhảy lên mấy trượng, trong quá trình bay lên, tay nắm chặt chuôi hắc kim trường đao.
Quan quân trung niên bật ra tiếng cười dữ tợn, trường đao mang theo khí cơ, mạnh mẽ xông lên nghênh tiếp.
Giữa không trung, ánh đao lóe lên, Hứa Thất An và quan quân trung niên lướt qua nhau, ổn định hạ xuống ngay trước cửa của Hình bộ.
Mãi đến lúc này, hai bên mới kịp phản ứng. Ngay cả Đả Canh Nhân trong đội cũng không ngờ Hứa Thất An quả quyết như thế.
Theo họ nghĩ, Hứa Thất An hẳn sẽ rút kim bài ra, quát thủ vệ lùi lại, làm như vậy nhu hòa hơn, không làm sự việc trở nên phức tạp.
Cổ tay Hứa Thất An khẽ rung, thanh đao trong tay giũ ra một đường máu xuống mặt đất.
Quan quân trung niên ngửa đầu ngã xuống đất.
Một sĩ tốt tiến lên xem xét, chạm vào cổ quan quân, thất thanh kêu: "Đã chết!"
Các Đả Canh Nhân biến sắc.
Xung đột thì xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097416/quyen-1-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.